Chương 3: (Vô Đề)

"Tưởng Dụ, buông tay ra!"

Tôi cố giằng ra nhưng không thoát nổi, gấp đến mức cúi đầu cắn mạnh vào tay anh.

Tưởng Dụ đột nhiên khựng lại.

Anh buông tay tôi, biểu cảm đầy đau đớn, rồi gập người xuống.

Phịch!

Tôi trơ mắt nhìn anh ngã gục ngay trước mặt mình.

Tôi cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bất kỳ viên thuốc dự phòng nào của Tưởng Dụ!

Chưa bao giờ tôi thấy bệnh của anh nghiêm trọng như vậy.

Trong phút chốc, tôi luống cuống tay chân.

Hệ thống lạnh lùng thông báo:

"Tưởng Dụ chỉ còn tối đa 20 phút."

Từ nhà đến bệnh viện gần nhất chỉ mất 5 phút lái xe.

Nhờ sự hỗ trợ của hệ thống, tôi cố gắng cõng anh trên lưng.

Hít!

Cơn đau từ vết thương sau lưng lại nhói lên, tôi không nhịn được khẽ rên nhẹ.

Máu thấm ướt cả quần áo của tôi và Tưởng Dụ.

Tôi cắn răng, chịu đựng đau đớn, bước từng bước khó nhọc ra bãi đỗ xe.

Tiêu An Nhiên...

Không biết Tưởng Dụ đã tỉnh dậy từ bao giờ, giọng nói yếu ớt vang lên:

"Thả tôi xuống... Em đang chảy máu..."

Lời nói của anh khiến tôi mất thăng bằng, lảo đảo suýt ngã.

Khi tôi đau đớn kêu lên, anh không hề để ý.

Giờ tôi cứu anh, anh lại gây thêm phiền phức cho tôi!

Đừng nhúc nhích!

Tôi vừa giận vừa buồn cười, không nhịn được giơ tay vỗ mạnh vào m.ô.n. g anh một cái.

Em...

Không biết vì tức hay xấu hổ, anh chưa nói hết câu đã lại ngất đi.

Tôi gắng sức nhét Tưởng Dụ vào trong xe.

Vừa đặt tay lên vô lăng, cả người tôi bỗng rùng mình.

Ký ức đau đớn ùa về như cơn lốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!