Vì muốn cứu người trong lòng, tôi bị biến thành con tin trong tay bọn bắt cóc.
Tưởng Dụ lên tiếng trấn an tôi, nói rằng tay s.ú.n. g b.ắ. n tỉa đã vào vị trí, tôi sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng anh không hề biết, chỉ 5 phút nữa thôi, bọn chúng sẽ kích hoạt quả b.o. m trên người tôi.
Đến lúc đó, tôi và bọn chúng sẽ cùng nhau tan thành tro bụi.
01.
Bọn bắt cóc chĩa s.ú.n. g vào đầu tôi, ép tôi nhường đường để chúng đẩy Lâm Tịch sang phía Tưởng Dụ.
Tôi nhìn thấy anh vội vàng kiểm tra Lâm Tịch, ánh mắt lo lắng xen lẫn căng thẳng.
Sau đó anh thở phào nhẹ nhõm, bước tới ôm chặt cô ta vào lòng.
Từ đầu đến cuối, Tưởng Dụ không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.
Ký chủ. Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên:
"Có vẻ nhiệm vụ chinh phục Tưởng Dụ của cô lại thất bại rồi."
Đây là năm thứ ba tôi kết hôn với Tưởng Dụ, cũng là lần thứ chín tôi cố gắng chinh phục anh.
Tiếc thay, dù tôi có cố gắng bao nhiêu lần, Tưởng Dụ vẫn không yêu tôi.
10 phút trước, Tưởng Dụ không chút do dự đồng ý trao đổi con tin.
"An Nhiên, em là người nhà họ Tiêu, bọn chúng không dám làm gì em đâu." Anh nói, vẻ mặt có chút không đành lòng.
Nhưng ngay sau đó, anh lại ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, ánh mắt đầy cương quyết.
"Tay s.ú.n. g b.ắ. n tỉa đã vào vị trí, cơ thể của Tịch Tịch yếu ớt, tôi không muốn cô ấy phải vướng vào chuyện này."
Vệ sĩ siết chặt vai tôi, không cho tôi cơ hội phản kháng.
Tôi cắn răng, bất lực đáp: Được. Nhưng trong lòng không khỏi chửi thầm: Mẹ nó!
Tưởng Dụ đâu biết rằng, chỉ 5 phút nữa thôi, bọn bắt cóc sẽ kích hoạt quả b.o. m trên người tôi, để tôi và chúng cùng tan biến mãi mãi.
Chết đi sống lại quá nhiều lần, tôi đã quen với cơn đau trước khi chết.
Nhớ lần đầu tiên tôi cố gắng chinh phục Tưởng Dụ.
Khi ấy, tôi và Lâm Tịch cùng bị nhốt trong biển lửa.
Tưởng Dụ lao vào, bế Lâm Tịch đang bất tỉnh trên tay.
Chỉ để lại cho tôi, một người đang bị thương nặng, một câu nói lạnh lùng: Chờ tôi.
Sau đó anh biến mất trong biển lửa, bỏ mặc tôi ở lại trong đó.
Lúc đó, tôi còn ngây thơ tin rằng anh sẽ quay lại cứu mình.
Nhưng không.
Anh chỉ vội vã rời đi để ôm lấy Lâm Tịch, cùng cô ta chia sẻ tâm sự sau cơn nguy hiểm.
Đến khi cảm nhận được sự đau đớn khi bị lửa thiêu cháy, tôi mới nhận ra bản thân mình mới là kẻ thừa thãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!