Lục Tuệ nghe xong chẳng đáp lời, nhưng chân mày khẽ nhíu lại, điều ấy không qua được mắt ta.
Nàng bước đến trước giường Trần Tiêu, hành lễ một cái rồi lặng lẽ đứng sang bên, không nói thêm câu nào.
"Đều lui xuống cả đi. Ta không sao, ta muốn cùng Lục cô nương nói vài lời riêng."
Thái tử vừa cất lời, vẻ mặt mỗi người một khác, duy chỉ có Thái tử phi là như được đại xá, lập tức đứng dậy cáo lui, thậm chí quên cả đặt bát thuốc xuống, cứ thế cầm theo mà vội vàng rời khỏi.
Những người khác thấy vậy cũng không tiện ở lại thêm, lần lượt hành lễ rồi lui ra.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng đã chỉ còn lại Trần Tiêu, Lục Tuệ, và ta.
"Lục cô nương lần này vất vả trừ yêu, đáng tiếc Trần Tiêu vô dụng, bệnh nằm trên giường, chẳng thể sớm tạ ơn."
Lục Tuệ nghe vậy chỉ khẽ đáp một tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu, không dám nói thêm lời nào.
"Lục cô nương không cần câu nệ đến thế. Có thể… tiến lại gần một chút không?"
Trần Tiêu vừa nói vừa khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến Lục Tuệ vốn còn lưỡng lự, vừa ngẩng đầu chạm phải ánh mắt ấy, mặt đã đỏ bừng lên, bước chân theo phản xạ mà tiến lên vài bước, dừng lại bên giường.
"Ta cứ ngỡ… Lục cô nương sớm đã rời đi rồi. Không ngờ vừa tỉnh lại, lại còn có thể nhìn thấy nàng một lần nữa."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký
"để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^ Giọng Trần Tiêu trầm trầm ấm áp, chỉ mấy câu nói ra, gương mặt Lục Tuệ đã đỏ ửng cả lên, chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa, khẽ đáp:"Vốn là định trở về Thục Sơn, là quốc sư giữ lại.
"Nghe vậy, Trần Tiêu bật cười khẽ. Thấy một lọn tóc bên tai nàng rơi xuống, hắn mỉm cười đưa tay khẽ gạt, nhẹ nhàng vén tóc ra sau vành tai. Đầu ngón tay vừa lướt qua, vành tai trắng mịn như ngọc lập tức đỏ rực, hệt như bị ánh chiều tà chiếu rọi."Ta tuy chẳng hiểu thuật tu tiên, nhưng cũng đoán được, dựa vào bản lĩnh của quốc sư, e là không thể cản nổi Lục cô nương.
Nếu nàng thật sự một lòng muốn đi, Trần Tiêu e rằng đã không còn cơ hội gặp lại."
Nói tới đây, nét mặt hắn bỗng trầm xuống, giọng thấp như thì thầm, giống như tự lẩm bẩm:
"Tỉnh lại rồi… điều đầu tiên muốn làm là gặp nàng. Nhưng khi thật sự gặp được rồi… lại sợ một ngày, chính tay mình phải tiễn nàng rời đi…"
11.
"Lục cô nương, Trần Tiêu thân thể chưa khỏe, không nên ngồi lâu… có thể phiền cô nương đỡ ta nằm xuống một chút chăng?
"Lục Tuệ nghe vậy, nhất thời lúng túng, chưa biết nên xử trí thế nào, thì Trần Tiêu đã ho mấy tiếng liên tiếp. Nàng vội nhíu mày bước lên, nhẹ tay đỡ hắn nằm xuống. Vừa định đứng dậy thì cổ tay đã bị Trần Tiêu nắm lấy."Lục cô nương… có thể đừng đứng xa ta như vậy không?
Chỉ ngồi ở mép giường này thôi."
"Thái tử điện hạ, xin… xin buông tay.
"Lục Tuệ miệng thì nói vậy, nhưng thân đã khẽ nghiêng xuống, ngồi tạm mép giường, chỉ là dáng ngồi còn giữ khoảng cách. Trần Tiêu thấy nàng chịu ngồi xuống, liền lặng lẽ buông tay ra, hai người cứ thế, tay đặt trên chăn gấm, chỉ cách nhau một khoảng không gần không xa."Lục cô nương, nếu ta nói… là ta hại Kinh Hồng, nàng… có trách ta không?
"Lục Tuệ giật mình ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Trần Tiêu đang nhìn mình. Hàng mày hắn nhíu chặt, đôi mắt phượng long lanh ánh nước, ánh nhìn ấy khiến người đối diện không khỏi bối rối. Trong lúc hai người đối diện nhau, giọng nói Trần Tiêu cũng dần trở nên nghẹn lại."Kinh Hồng xuất thân thấp kém, là vũ cơ trong kỹ phường.
Nàng múa một điệu, cũng đủ khuynh thành, ta khi ấy cũng không tránh được si mê.
Từ đó, thường cho gọi nàng vào Đông cung dự yến.
"Trần Tiêu vừa nói, ánh lệ trong mắt càng thêm lấp lánh, ngay cả sắc môi cũng tái nhợt đi vài phần."Lục cô nương xuất thân từ tiên môn Thục Sơn, vốn cách xa bụi trần thế tục, có lẽ không rõ những chuyện cũ năm xưa ở thành Lâm An này.
Ta vốn không định nhắc lại, sợ quấy nhiễu thanh tâm của cô nương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!