Chương 8: (Vô Đề)

9.

Yêu đào đã bị trừ, ta liền giục Lục Tuệ sớm ngày trở lại Thục Sơn. 

Thế nhưng quốc sư nước Ngô lại trăm phương nghìn kế níu giữ, miệng nói là muốn cảm tạ, thực chất chỉ muốn nàng ở lại Đông cung thêm ít ngày.

Cảm tạ chỉ là cái cớ. 

Chỉ sợ ông ta lo Thái tử nước Ngô có điều bất trắc, phải tận mắt trông thấy hắn bình an mới chịu để chúng ta rời đi. 

Lục Tuệ dù gì cũng còn trẻ, mặt mỏng, lòng mềm, bị người ta níu kéo vài lần cũng đành xuôi theo. 

Tính ra, chúng ta đã bị giữ lại nơi Đông cung này đến ba, bốn ngày rồi.

Thái tử Trần Tiêu thì sớm đã tỉnh, nhưng sau chuyện kia bị kinh động quá độ, thân thể khó tránh một trận ốm. 

Mà Ngô vương vốn đã nằm liệt trên giường, nay Thái tử lại thêm bệnh, thử hỏi trong cung còn có thể yên ổn được sao.

Trong lòng bức bối, ta ở mãi trong phòng cũng chẳng yên, ngày nào cũng bay vòng vòng trên không Đông cung để g.i.ế. c thời gian. 

Lục Tuệ thì lại rất bình tĩnh. 

Đông cung cũng chẳng bạc đãi gì một tu sĩ Thục Sơn như nàng.

Thái tử phi đích thân đến thăm, còn sai nhũ mẫu của Thái tử, Tôn phu nhân, đến lo cho chuyện ăn ở sinh hoạt.

Lục Tuệ thì lấy làm vinh hạnh, còn ta chỉ thấy tất cả chẳng qua là lễ nghi ngoài mặt. 

Thành Lâm An từ sáng đến tối náo động ồn ào, ở lâu khiến ta cảm thấy cả người đều mỏi mệt..

Hôm nay vẫn như thường lệ, ta lại bay quanh mấy vòng giữa không trung, nhưng thế nào cũng chỉ xoay trong một khoảng trời nhỏ hẹp hình vuông như lòng bàn tay. 

Ta khẽ thở dài, lần đầu tiên cảm thấy—ngay cả bay, ta cũng chẳng buồn bay nữa. 

Thế là quay đầu trở về phòng của Lục Tuệ, vỗ cánh đáp xuống bậu cửa sổ của nàng.

Hôm nay nàng dậy muộn, vừa mới bắt đầu rửa mặt chải đầu, đang định tự tay vấn tóc, thì Tôn phu nhân đã cười tươi bước đến, kéo nàng ngồi xuống trước gương trang điểm, dịu dàng nói:

"Cô nương đang độ tuổi đẹp nhất, sao lúc nào cũng ăn mặc nhã nhặn quá chừng, thật là uổng phí. Hôm nay để lão thân giúp cô nương chải tóc một lần nhé."

Nghe thế, mặt Lục Tuệ khẽ ửng hồng, nhỏ giọng nói:

"Phu nhân, đây là quy củ trong môn phái, không được quá chăm chút chuyện ăn mặc chải chuốt, sẽ bị xao nhãng tinh thần, ảnh hưởng đến việc tu hành…"

Ta nghe xong, suýt chút nữa bật cười. 

Nàng từ khi vào Đông cung tới giờ, đã có ngày nào thật sự ngồi xuống tu hành đâu.

Quả nhiên, nói thì nói vậy, cuối cùng Lục Tuệ vẫn để mặc cho Tôn phu nhân búi tóc thành kiểu tóc rủ đuôi ngựa (đọa mã kế), lại cài lên đủ loại trâm ngọc, trâm ngà, sáng lấp lánh. 

Tôn phu nhân lại dịu giọng khuyên thêm mấy câu, nàng cũng không nỡ từ chối, đành để người ta thoa lên má một lớp phấn nhẹ, thêm chút son hồng.

Ta lạnh lùng liếc nhìn, quả thật cô thiếu nữ trong gương đồng lúc này thêm vài phần xinh đẹp, yêu kiều.

Mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ rực rỡ khác thường. 

Lục Tuệ vô tình ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt ta đang nhìn nàng, thân liền khẽ run, luống cuống đẩy tay Tôn phu nhân ra, nét mặt có phần bối rối.

"A Tuyết… ta…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!