7.
Trong lúc trò chuyện, mặt trời đã khuất sau rặng núi, chỉ còn vệt hoàng hôn cuối cùng nhuộm đỏ chân trời như một dải m.á. u mỏng.
Ta đứng yên trên đỉnh mái chính điện Đông cung, Lục Tuệ cưỡi kiếm lơ lửng bên cạnh.
Ánh mắt chúng ta giao nhau trong thoáng chốc, rồi nàng cụp mi mắt, khẽ gật đầu với ta.
Ta nhắm mắt lại, điều tức vận khí, thả ra hàng ngàn tia linh thức.
Cả thân thể giữa ánh chiều tàn phát ra hào quang bạc rực rỡ, tựa một ngôi sao cuối trời rơi xuống mái ngói Đông cung.
Chẳng mấy chốc, tia nắng cuối cùng cũng tan biến.
Chớp mắt, vầng trăng non đã lặng lẽ treo cao.
Lục Tuệ thấy ta vẫn bất động, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, ngay cả thanh Cửu Trùng Kiếm dưới chân cũng rung nhẹ.
"Giữ tâm tĩnh, đừng để loạn linh lực.
"Nghe ta khẽ nhắc, Lục Tuệ mới hít sâu một hơi, trấn định tinh thần, giữ chặt pháp kiếm. Bỗng dưng, một tia linh thức của ta chấn động mạnh. Ta lập tức mở mắt, quát lớn, giọng rắn như thép:"Hậu điện Đông cung—có động tĩnh!"
Lời vừa dứt, Lục Tuệ đã lập tức phi thân lao thẳng về phía hậu điện.
Ta không dám tùy tiện hành động, chỉ dồn hết tinh thần bám theo tia linh thức vừa d.a. o động mạnh mẽ kia.
Trong khoảnh khắc chập chờn ấy, ta mơ hồ trông thấy hai bóng người quen thuộc, lòng liền trầm xuống, không kịp nghĩ nhiều, lập tức tung cánh đuổi theo Lục Tuệ.
Chẳng bao lâu, ta đã tìm thấy nàng trong khu vườn sau hậu điện.
Lục Tuệ tay nắm chặt thanh Cửu Trùng Kiếm, đang đối mặt với một nữ tử áo xanh, thần sắc đầy cảnh giác và căng thẳng.
"Yêu nghiệt! Mau buông Thái tử ra!"
Nữ tử áo xanh ấy không ai khác chính là vũ cơ Kinh Hồng – người đã múa vũ điệu hoa đào ban chiều.
Nàng ta vẫn mặc bộ vũ y khi ấy, đang ngồi dưới gốc đào, hai tay siết chặt lấy thân thể Thái tử Trần Tiêu.
Chỉ thấy Trần Tiêu hai mắt nhắm nghiền, tựa như đã mất đi tri giác, mặc cho nàng ta ôm vào lòng chẳng chút phản kháng.
"Khó khăn lắm mới được ở riêng với điện hạ, lại có kẻ không biết điều tới phá."
Kinh Hồng cất giọng nhẹ nhàng, vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt Trần Tiêu, ánh mắt nàng đượm vẻ si mê, như lún quá sâu vào một cơn mê mộng không lối thoát.
"Điện hạ... ngài mở mắt ra, nhìn Kinh Hồng một cái... được không?
"Nàng ta nói câu ấy, giọng mang theo nét bi thương đến nao lòng, nước mắt cũng theo đó lặng lẽ rơi xuống. 📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage"Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Lục Tuệ đã không thể kìm nén được nữa.
Thấy Kinh Hồng vẫn ôm chặt Trần Tiêu không buông, nét mặt chẳng chút lay động, nàng liền giương kiếm, xông thẳng tới.
Thế nhưng còn chưa kịp tới gần, bên người Kinh Hồng đã bất chợt nổi lên một luồng gió quỷ quái, gió dữ cuộn thẳng về phía Lục Tuệ, thế gió hung hãn, như muốn xé toạc cả đêm tối.
Lục Tuệ thấy mình không thể đỡ kịp, chỉ đành vội xoay người lộn một vòng giữa không trung, chật vật tránh khỏi sát khí trong đường tơ kẽ tóc.
"Điện hạ… tất cả những điều này… thật sự chỉ là sự si mê ngu ngốc của Kinh Hồng thôi sao?
"Tiếng Kinh Hồng khẽ vang lên, vạt áo nàng tung bay trong đêm, hòa cùng ánh trăng, khiến dung nhan vốn đã xinh đẹp lại càng thêm yêu mị, thân hình uốn lượn như sương khói, khiến người khác khó lòng phân rõ thực hư. Ta vút cánh lướt qua, chắn trước mặt Lục Tuệ, ghé sát tai nàng, thấp giọng dặn:"Ta sẽ chế trụ yêu tà, ngươi tranh thủ cơ hội, đưa Thái tử rời khỏi nơi này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!