Chương 3: (Vô Đề)

3.

Lục Tuệ lướt qua tường cung, dưới chân là một mảng rực rỡ hoa lệ, khoe màu đua sắc, cảnh tượng náo nhiệt không khác gì hội xuân. 

Nàng lượn mấy vòng giữa không trung, chẳng những không tìm ra tung tích Thái tử, đến cả chỗ để đặt chân cũng không có.

Ta bắt đầu thấy sốt ruột, liền bay khỏi vai nàng, cất tiếng hót lanh lảnh vài tiếng. 

Lục Tuệ nghiêng đầu nghe, khẽ nhíu mày nói:

"Ngươi đừng hối ta, chẳng lẽ ngươi tìm ra được Thái tử nước Ngô sao?"

Ta bĩu mỏ, khẽ rung đôi cánh, rồi dẫn nàng lao về phía một cây đào xa xa. 

Lục Tuệ không hiểu ta có dụng ý gì, đành đuổi theo. 

Dưới sự dẫn đường của ta, nàng từ từ hạ xuống, tung người nhảy đến một cành đào vững chãi, thu Cửu Trùng Kiếm lại, giắt kiếm sau lưng.

Dưới tán hoa đào kia, có một người đang ung dung ngồi tựa gốc cây. 

Lục Tuệ chưa thể thấy rõ dung mạo, chỉ lờ mờ trông thấy người đó vươn tay ra như muốn đón lấy Tuyết Ẩn. 

Tuyết Ẩn lại hừ một tiếng, khẽ né khỏi bàn tay ấy, bay lên cành cao hơn, rồi quay lại hót một tiếng về phía Lục Tuệ.

Lục Tuệ nghiêng người nhìn xuống, định nhìn kỹ xem là ai, nào ngờ sơ sẩy trượt chân khỏi cành đào. 

Trong tiếng kêu khẽ kinh hoảng, tà áo trắng xoá xoay mình giữa không, vừa vặn ngã nhào vào lòng người đang ngồi dưới gốc cây.

Lục Tuệ luống cuống muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp nâng người, đã nghe người kia bật cười khe khẽ.

"Chậm thôi, cẩn thận lại ngã nữa."

Giọng hắn dịu nhẹ như gió xuân. 

Một đôi tay vươn tới, nhẹ nhàng vén tấm sa trắng đang vướng trên gò má Lục Tuệ.

Trước mắt nàng là một nam tử dung mạo như ngọc, mày kiếm mắt phượng, tuấn tú, phong thái ung dung. '

Hắn khoác một thân áo màu lam thêu rồng bằng chỉ vàng, ngồi dưới tán đào rực rỡ, trông chẳng khác nào tiên nhân giữa chốn trần gian.

Hắn mang vẻ siêu thoát, không nhiễm bụi trần, vậy mà ánh mắt nhìn nàng lại ấm áp như nắng đầu xuân. 

Lục Tuệ nhất thời đỏ mặt, vội vàng đứng dậy, buông tay áo kéo lại tấm sa che mặt, cúi người hành lễ:

"Lục Tuệ thất lễ, mạo muội quấy rầy điện hạ, mong người rộng lòng thứ lỗi."

Nam tử kia mỉm cười, giọng ôn hòa đáp:

"Cô nương không cần khách khí. Nhìn cô nương khá lạ mặt, không biết vì sao lại đến Đông Cung của ta?"

Lục Tuệ nghe vậy, liền lấy lại vẻ trấn tĩnh, đáp rõ ràng:

"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Lục Tuệ phụng mệnh sư phụ hạ sơn, từ Thục Sơn đến Lâm An diệt trừ yêu tà, trợ giúp nước Ngô."

Thái tử gật đầu, khóe mắt thấp thoáng ý cười:

"Vậy thì xin thay mặt giang sơn này, cảm tạ cô nương. Đường từ Thục Sơn đến đây xa xôi vạn dặm, cô nương quả thực đã vất vả rồi."

Thái tử nước Ngô nói xong, khẽ nâng tay nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lại rơi về phía Lục Tuệ, mỉm cười nhàn nhạt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!