"Ngươi run cái gì? Hôm đó, chẳng lẽ ngươi không biết thúc phụ ngươi sắp vào? Rõ ràng là chính ngươi hại c.h.ế. t Nguyễn Ngâm Thành, vậy mà về sau còn chẳng chịu buông tha những nữ nhân vô tội khác. Nếu khi ấy ngươi bớt tạo nghiệt, thì nay cũng chẳng đến nỗi rơi vào kết cục thảm hại thế này."
"A Thành… A Thành từng nói, nàng sẽ luôn ở bên ta mà…
"Trong cơn hoảng loạn, Trần Tiêu buột miệng thốt ra câu ấy. Ta nghe mà thấy nực cười, lạnh lùng nói:"Phải rồi, Nguyễn Ngâm Thành vẫn luôn ở đó, c.h.ế. t trong chính gian phòng đó.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký
"để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^ Là ngươi bỏ chạy, mặc kệ sống c.h.ế. t của nàng, trèo tường trốn mất. Chuyện ngươi đã làm, trong lòng ngươi tự biết rõ. Vậy mà suốt bao năm còn giả vờ si tình, không thấy ghê tởm sao?"
Trần Tiêu nghe xong, lập tức ôm đầu, run rẩy càng nhiều.
"Không… không đúng… A Thành đã quay về… Sau này nàng về rồi, nàng là hoàng hậu của ta, nàng đã cùng ta động phòng hoa chúc."
Ta nghe đến đây, cuối cùng cũng thu lại nụ cười.
Mọi ghê tởm và căm hận từng bị ta chôn sâu trong đáy lòng, phút chốc trào dâng.
Ta hiện thân trước mặt hắn, lạnh lùng cười khẩy, từng bước một tiến về phía hắn.
"Ngô vương quả thật là người hay quên. Vậy để ta nhắc lại một lần nữa cho rõ: Ta vốn là linh thú bạch lộ của Thục Sơn. Vì ngươi lấy Lục Tuệ ra uy hiếp, ta mới buộc phải hóa thành hình dạng của Nguyễn Ngâm Thành, cùng ngươi diễn trò giả dối ấy. Chẳng phải ngươi muốn một kẻ thay thế, một sân khấu, một vở hí kịch để thỏa lòng chơi đùa hay sao? Giờ kết cục thế này… không rõ Ngô vương bệ hạ có vừa ý không?"
Trần Tiêu co quắp thân thể, phát ra âm thanh như quỷ khóc, hắn gào thét hỏi:
"Ngươi là ai? Ngươi không phải A Thành. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tiếng gào bi thương ấy khiến lính canh ngục phải chạy đến xem xét, còn ta thì giữa tràng cười, từ từ ẩn đi bóng hình.
"Ta tên là Tuyết Ẩn, từ đầu đã chẳng phải A Thành gì cả."
29.
Quân vương địch quốc chẳng mảy may động lòng thương xót Trần Tiêu, sang năm mới liền hạ lệnh xử trảm.
Nhưng hắn ta lại không muốn cho Trần Tiêu được c.h.ế. t một cách êm ả, còn truyền lệnh phải áp giải hắn đi diễu phố — từ quốc đô, diễu hành về đến tận thành Lâm An.
Cuối cùng sẽ xử trảm giữa phố xá đông đúc, để thiên hạ cùng xem.
Suốt quãng đường ấy, Trần Tiêu bị dân chúng ném đá đến thân tàn ma dại.
Sau khi nước Ngô diệt vong, dân thành Lâm An dần dần quay về, trong thành đã khôi phục lại vẻ phồn hoa như trước,
Chẳng qua chỉ là đổi quốc hiệu, đổi quân vương, còn náo nhiệt thì vẫn náo nhiệt như xưa.
Đặc biệt là hôm Trần Tiêu bị áp giải diễu phố, quả thật đúng như câu "vạn người bỏ nhà đi xem".
Xưa nay chưa từng thấy đá ném nhiều đến thế, như mưa trút xuống từ bốn phương tám hướng.
Cũng may có binh lính đứng giữa can thiệp, miễn cưỡng giữ cho Trần Tiêu còn một hơi thở mà bước lên pháp trường, dù lúc đó toàn thân hắn đã m.á. u thịt lẫn lộn, không còn nhận ra hình người.
Giờ ngọ đến, quan c.h.é. m lệnh một tiếng, đao vừa giơ lên đã lập tức bổ xuống.
Dưới đài, bách tính luôn miệng reo hò, náo nhiệt chẳng khác nào đang mở hội.
Năm nay, hoa đào ở Lâm An vẫn nở rộ rực rỡ, thế nhưng ta lại cảm thấy, cả đời này, e là chẳng còn muốn nhìn thấy hoa đào nữa.
Dân chúng Lâm An reo hò ăn mừng, treo thủ cấp Trần Tiêu lên tường thành, còn ta — cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể trở về Thục Sơn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!