Ta nghe vậy, khẽ gật đầu.
Trong lòng thầm tính toán, giờ này Tề Tu Vũ hẳn đã tới thành Lâm An, nhưng vì lệnh cấm mà Lục Tuệ để lại, ta không thể truyền âm cho hắn nữa.
Đành phải cầu khẩn Khương Ngọc Nương thêm một lần.
Nàng không do dự, lập tức nhận lời, còn hứa rằng sáng sớm ngày mai sẽ sai người ra ngoài cung tìm Tề Tu Vũ.
"Chuyện này là do ta sơ suất, mới khiến mọi việc ra nông nỗi này. Nhưng Vương hậu cứ yên tâm, chỉ cần giải được cấm chế Lục Tuệ để lại, ta nhất định giữ đúng lời hứa, giúp ngươi bảo vệ bách tính thành Lâm An."
Khương Ngọc Nương nghe ta nói vậy, chỉ khẽ cười lắc đầu, giọng nói nhuốm vẻ u sầu:
"Thiên hạ đã đại loạn rồi, tiên tử không biết, quân địch chỉ còn cách thành Lâm An chưa đầy trăm dặm, nước Ngô sắp diệt vong rồi. Ta chỉ hận không thể lập tức lăng trì Trần Tiêu cho hả giận."
Ta nghe xong, lại nhìn thấy trong mắt nàng toàn là bi ai căm hận, không nhịn được cúi đầu, khẽ dụi nhẹ lên bàn tay nàng như muốn an ủi.
"Ngọc Nương, đừng gọi ta là tiên tử nữa. Lục Tuệ từng đặt cho ta một cái tên, gọi là Tuyết Ẩn. Ngươi cũng có thể gọi ta như thế."
Ngọc Nương nghe ta nói vậy, khẽ cười rồi xoa đầu ta, dịu dàng gật đầu:
"Được thôi. Người không gọi ta là vương hậu nữa, thì ta cũng sẽ không gọi người là tiên tử."
"Ngọc Nương, đừng cố giữ nữa. Hãy cùng Tề Tu Vũ rời đi, đến Thục Sơn, tránh xa bụi trần, sống một đời bình an."
Ngọc Nương nghe thế, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
"Được, ta nghe lời người, sẽ đến Thục Sơn. Tuyết Ẩn, đến lúc đó phải đưa ta dạo chơi khắp nơi trên núi đấy. Cái hoàng cung này, ta thực sự chẳng muốn ở lại thêm một ngày nào nữa rồi."
Ta khẽ gật đầu, nhưng không dám nán lại quá lâu.
Nhìn phía đông trời đã bắt đầu hửng sáng, ta đành phải ẩn thân hình, lặng lẽ bay vào trong bóng tối.
Trở về cung điện của Nguyễn Ngâm Thành, mọi thứ vẫn như cũ, dường như không ai phát hiện ta đã rời đi trong đêm.
Ta nhẹ nhàng trở về giường, biến trở lại hình người, rồi biến đổi chiếc gối về nguyên dạng.
Nằm xuống nhưng chẳng buồn ngủ, chỉ có thể trằn trọc trở mình, đợi trời sáng.
Khi ánh bình minh vừa ló rạng, ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa.
Trong lòng thở dài một tiếng, rồi cất giọng, âm thanh khô khốc, mang theo vài phần nghẹn ngào:
"Chàng đến rồi sao, A Tiêu…
"Bên ngoài, tiếng bước chân khựng lại trong chốc lát, nhưng rồi vẫn chậm rãi tiến vào. Ta giả vờ dò dẫm, khẽ vén rèm giường, định bước tới chỗ hắn. Nào ngờ vạt rèm vướng lấy chân, ta loạng choạng một cái, suýt ngã xuống."A Thành, cẩn thận!
"Trần Tiêu thấy vậy, vô thức kêu lên một tiếng, vội vàng lao tới đỡ ta. Ta thuận thế ngã vào lòng hắn, nép sát vào ngực, khẽ nức nở, giọng đầy uất ức:"Chàng… đêm qua, đã đi đâu vậy, A Tiêu…"
Trần Tiêu bế ta trở lại giường, dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, hồi lâu mới khẽ khàng nói:
"Hôm nay chính sự bận rộn, ta mãi mới thoát thân được.
"Hừ, nói dối. Rõ ràng trên người hắn còn phảng phất hương thơm của dầu tóc và trầm hương mà chỉ nữ nhân mới dùng. Nhưng ta chẳng buồn vạch trần, chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt, giả vờ đã chìm vào giấc ngủ. Một lúc lâu sau, ta nghe thấy hắn vừa khẽ vuốt má ta, vừa run giọng hỏi:"A Thành, rốt cuộc nàng… là ai?"
25.
Một kẻ thế thân, nếu diễn đến tận cùng, thật sự có thể khiến người ta mơ hồ, chẳng còn phân rõ giọng nói và dáng điệu của người cũ.
Ta nghĩ, ta đã diễn đến cực hạn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!