20.
Trần Tiêu ra lệnh cho người mang Lục Tuệ đi giam giữ. Ta muốn phóng ra một tia linh thức để theo sát nàng, nhưng lại bất lực — vẫn là vì đạo cấm chế mà nàng đã hạ trước lúc bị châm kim.
Không được làm Trần Tiêu buồn.
Không được làm tổn thương Trần Tiêu.
Nha đầu ngốc, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến, ta cũng sẽ buồn, ta cũng sẽ đau sao?
Thế nhưng, ta vẫn chẳng thể buông bỏ Lục Tuệ được.
Ta biết, dù nàng chưa thể tỉnh lại, nhưng nhất định trong lòng nàng đã hối hận rồi.
Nếu cuối cùng kiếp nạn tình duyên của nàng chỉ kết thúc bằng sự báo ứng đổ lên người ta… vậy cũng xem như là may mắn.
Không sao cả.
Chỉ cần Lục Tuệ bình an, ta… thế nào cũng được.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trong lòng ta âm thầm cầu khấn, mong rằng Tề Tu Vũ sớm đến được thành Lâm An.
Trần Tiêu sai người đưa ta đi tẩy rửa, trang điểm.
Tuy ta đã biến hóa thành dáng vẻ mù lòa của Nguyễn Ngâm Thành, nhưng thực ra đôi mắt vẫn còn thấy rõ.
Đám cung nhân phụ trách trang điểm như thể đã được căn dặn từ trước, không nói một lời, chỉ lặng lẽ chải tóc vẽ mày cho ta.
Đến khi xong xuôi, ta ngẩng đầu nhìn vào gương đồng.
Quả nhiên, ánh phản chiếu mờ mờ trong gương, hoàn toàn giống với bóng hình cũ ta đã thấy trong cung điện hoang phế đêm ấy.
Chính là Nguyễn Ngâm Thành năm nào.
Ta bỗng thấy một cơn bực bội dâng lên trong lòng, không kiềm chế đc tà khí tràn ra dữ dội.
Chiếc gương đồng trước mặt cũng không chịu nổi áp lực, "rắc
"một tiếng vỡ tan từng mảnh. Mấy cung nữ đang chải tóc cho ta cuối cùng cũng bị dọa đến phát run, có người thét lên một tiếng."Nàng ta xưng hô với Trần Tiêu như thế nào?
"Câu hỏi này phát ra đột ngột khiến cả gian phòng đều ngẩn ra. Chỉ chốc lát sau, một tiếng cười khẽ vang lên phía sau ta. Ta xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tôn phu nhân đã từ ngoài cửa bước vào."Vẫn luôn cho rằng tiên tử chẳng hiểu chuyện phong tình, không ngờ lại chịu để tâm tới bệ hạ nhà ta."
Ta lạnh giọng:
"Chẳng qua là ta khinh thường trò phong nguyệt mà thôi. Nếu thật sự muốn chơi đùa lòng người… thì có gì khó?"
Tôn phu nhân nghe vậy liền bật cười.
Ta lại hỏi: "Lục Tuệ đang ở đâu?"
"Tiên tử cứ yên tâm, Lục cô nương vẫn bình an. Chỉ cần tiên tử ngoan ngoãn phối hợp, nàng sẽ luôn an giấc."
—Luôn an giấc.—
Nghe đến đây, lửa giận bốc lên trong lòng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!