Chương 16: (Vô Đề)

19.

"Lục Tuệ, ngươi điên rồi sao! Ta đã nói rõ là ngươi động tâm rồi, đã rơi vào tình kiếp, chẳng lẽ ngươi muốn mất hết tu vi, tự hủy tiền đồ sao? Mau giải đạo cấm này cho ta ngay!"

Ta phẫn nộ gào lên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. 

Thế nhưng Lục Tuệ lại như không nghe thấy, vẫn cứ ôm chặt Trần Tiêu trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt tái nhợt. 

Nàng không ngừng gọi tên Trần Tiêu, giọng run rẩy như sợ chỉ cần ngừng lại, người trong lòng sẽ tan biến. 

Nàng cứ thế ngồi bệt trên đất lạnh, chẳng hề quan tâm đến thân thể bệnh tật vẫn chưa hồi phục.

Hồi lâu sau, Trần Tiêu mới chậm rãi mở mắt. 

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má Lục Tuệ, ánh mắt vừa xót xa vừa trách móc.

"Tuệ Tuệ, nàng thật tàn nhẫn với ta.

"📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage"Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lục Tuệ khóc đến mức không thể kiềm chế nổi, Trần Tiêu chậm rãi đứng dậy, ôm nàng vào lòng. 

Ta trơ mắt nhìn gương mặt hai người họ dần dần sát lại gần nhau, muốn ngăn cản mà không sao nhúc nhích được, bởi đạo cấm chế vừa rồi Lục Tuệ dùng lên ta, khiến ta hoàn toàn không thể động đậy.

Tiểu nha đầu, ta làm linh thú của ngươi, là để bảo vệ ngươi. 

Vậy mà đến tận bây giờ, ngươi lại không tin ta...

Trần Tiêu cúi đầu, hôn lên đôi môi của Lục Tuệ. 

Nàng khẽ run lên, căng thẳng nhắm mắt lại, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Nào ngờ—

Ngay lúc ôm nàng trong vòng tay, Trần Tiêu đột nhiên vươn tay, rút ra một cây ngân châm, lạnh lùng cắm thẳng vào sau gáy Lục Tuệ.

Lục Tuệ toàn thân chấn động, rồi ngay lập tức mềm nhũn, đổ người vào trong lòng hắn.

Nhìn Lục Tuệ mềm oặt trong lòng, ánh mắt Trần Tiêu cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng, chẳng còn chút dịu dàng nào. 

Hắn dửng dưng liếc ta một cái, rồi mở miệng nói:

"Bạch Lộ, ngươi đúng là khó đối phó thật. Nếu không nhờ Tiểu Tuệ đơn thuần, ta còn chẳng biết sẽ phải khổ sở thế nào dưới đạo cấm chế đó."

Nói xong, hắn lại nhoẻn miệng cười rạng rỡ với ta, nụ cười ôn nhu tuấn tú, hệt như lần đầu gặp nhau dưới gốc đào năm ấy. 

Thế nhưng giờ phút này, ta nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng chỉ thấy ghê tởm đến buồn nôn.

"Khó khăn lắm, ta mới tìm được con yêu đào hoa giỏi thuật biến hóa kia, lại phải tốn không ít công sức mới khiến Kinh Hồng cam tâm tình nguyện lấy thân nuôi yêu. Cuối cùng, ta lại được thấy Nguyễn Ngâm Thành trên người nàng ta. Giống lắm, bao nhiêu năm rồi, ta mới có một Kinh Hồng giống nàng đến tám, chín phần…"

Trần Tiêu vừa nói, ánh mắt nhìn ta đã lộ ra vài phần độc ác.

"Bạch Lộ, ngươi và Lục Tuệ đã g.i.ế. c Kinh Hồng, mối thù này, ta sẽ từ từ tính sổ với hai ngươi."

Ta nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn rồi nói: 

"Trần Tiêu, đồ tiểu nhân! Khi đó ngươi đã trúng yêu khí của đào hoa yêu, nếu không g.i.ế. c yêu lấy nội đan, ngươi sớm đã c.h.ế. t rồi!"

Trần Tiêu nghe xong lời ta, như thể nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, quay đầu nhìn ta, cười khẩy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!