Chương 14: (Vô Đề)

Tối hôm sau, đợi đến khi Lục Tuệ chìm vào giấc ngủ, ta mới lặng lẽ bay ra cửa sổ, hòa vào màn đêm.

Vượt qua mấy dãy tường cung, liền thấy Khương Ngọc Nương đang đứng chờ ở góc tường, tay cầm một chiếc đèn lưu ly. 

Ta đáp nhẹ xuống vai nàng, rúc thành một khối nhỏ, khẽ chớp mắt, rồi thi triển một pháp thuật ẩn khí trên người nàng. 

Từ lúc này trở đi, tất cả phàm nhân trong cung sẽ không thể nhìn thấy được nàng và ta nữa.

Được bao phủ bởi phép ẩn khí, Khương Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng thoải mái hơn hẳn. 

Nàng dẫn ta men theo lối nhỏ một đoạn, đến trước một tòa cung điện bị bỏ hoang. 

Dù đã hoang phế, nơi ấy vẫn lộ rõ vẻ tinh xảo, xa hoa thuở nào, chỉ tiếc vài chỗ đã đổ nát, phủ đầy bụi thời gian. 

Cửa cung khóa kín, Khương Ngọc Nương nói sẽ đứng chờ tại đây, ta gật đầu rồi vỗ cánh bay lên tường cung.

Cúi xuống nhìn, trong sân là lớp lá khô phủ đầy đất, khắp nơi lạnh lẽo. 

Ta thả linh thức ra, dốc toàn lực, dò tìm những ký ức còn sót lại của Nguyễn Quý phi giữa lan can khắc hoa, hành lang u tĩnh. 

Không lâu sau, một bóng hình mơ hồ liền hiện lên trong trí óc ta.

Có cung nhân, có cả Ngô vương, và dĩ nhiên, ta cũng nhìn thấy thiếu niên năm nào – Trần Tiêu. 

Hắn ngồi lặng lẽ ở gân, vẻ mặt lãnh đạm, song trong ánh mắt lại không thể che giấu nổi sự si mê đắm đuối.

Giữa sân, một nữ nhân đang múa. 

Dáng vẻ yêu kiều ấy, dung mạo ấy, quả thực giống Kinh Hồng đến chín phần. 

Mà không, phải nói là… Kinh Hồng có đến chín phần giống nàng mới đúng.

Nàng có đôi mắt xanh biếc, trong mắt lại phủ một tầng u ám mờ mịt, tựa như có sương giăng. 

Chính là tầng sương mỏng ấy, khiến cả con người nàng toát lên một vẻ u buồn khó tả, khó nói thành lời. 

Dẫu có mỉm cười, nơi đáy mắt vẫn không giấu nổi nét bi thương.

Một vẻ đẹp như thế, một nét u buồn như thế, vậy mà nàng lại hoàn toàn không tự biết. 

Những nam nhân chỉ cần trông thấy nàng một lần, e rằng cả đời cũng khó lòng quên nổi.

Ta dõi mắt nhìn ảo ảnh năm xưa, chỉ cảm thấy thân ảnh kia, mềm mại tựa mây, lả lướt trong điệu múa như một đóa đào hoa ma mị nở rộ trên vô số lớp t.h. i t.h. ể trắng xóa. 

Đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ khiến người ta buồn nôn.

17.

Ta không thể tiếp tục che giấu giúp Lục Tuệ nữa, lập tức truyền âm cho Tề Tu Vũ, bảo hắn mau chóng đến Ngô cung đưa Lục Tuệ trở về Thục Sơn.

Truyền âm xong, ta liền bay xuống khỏi tường cung, đem chuyện này nói với Khương Ngọc Nương. 

Nàng gật đầu đồng ý, nói rằng hễ Tề Tu Vũ tới được Lâm An, nàng sẽ lập tức tìm cách đưa hắn vào cung.

Tiễn Khương Ngọc Nương trở về xong, ta chỉ một lòng muốn nhanh chóng quay lại bên Lục Tuệ. 

Nào ngờ khi trở về, trong phòng nàng lại có ánh đèn sáng. 

Lòng ta lập tức dấy lên linh cảm chẳng lành, liền đẩy cửa sổ vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!