Chương 10: (Vô Đề)

12.

Lục Tuệ bị Trần Tiêu dọa cho một phen hú vía, nhưng ta thì chẳng để tâm. 

Hắn chẳng qua chỉ là nhất thời bị hoả khí công tâm, điều khí điều tức một hồi là ổn. 

Ta bảo Lục Tuệ đỡ hắn dậy để vận khí, nhưng một tay nàng còn bị hắn nắm chặt không buông, chỉ dùng tay kia thì không sao nâng nổi thân người. 

Lại lo gây ra động tĩnh lớn khiến người ngoài nghe thấy, bất đắc dĩ, ta đành hóa thành hình người, đỡ Trần Tiêu ngồi dậy, rồi để Lục Tuệ từ sau lưng truyền khí cho hắn.

Một vòng đại chu thiên, lại thêm vài vòng tiểu chu thiên, vị Thái tử nước Ngô này rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt. 

Ta thấy hắn không còn gì đáng ngại, liền dìu hắn nằm xuống, nhún vai một cái rồi lại hóa thành một khối tròn nhỏ, chui về bờ vai Lục Tuệ, lười biếng cuộn mình lại.

"Trần Tiêu vô dụng, mạo phạm tiên tử, cũng khiến Lục cô nương nhọc lòng rồi."

Dù Trần Tiêu đã mở mắt, nhưng vẫn không chịu buông tay Lục Tuệ, trong mắt hắn vẫn phủ đầy ưu sầu.

"Cũng chỉ là bề ngoài, dù có giống đến đâu thì đã sao? 

Dù giống như Kinh Hồng, múa được một điệu như nàng ấy, cũng chỉ khiến người ta nhất thời ngỡ ngàng mà thôi. 

Kinh Hồng rốt cuộc vẫn không phải bóng hình xưa cũ."

Những lời này, mềm mại đến mức khiến lòng người chùng xuống. 

Ta cúi đầu nhìn, chẳng biết từ bao giờ, Lục Tuệ cũng đã nắm lại tay Trần Tiêu. 

Suốt nửa ngày qua, nàng chỉ yên lặng lắng nghe, nghe Trần Tiêu thổ lộ hết uất ức và hối hận trong lòng, thỉnh thoảng lại dịu giọng an ủi, từ tốn giảng giải, hoàn toàn không còn dáng vẻ gấp gáp bốc đồng thường ngày.

Ta thật chẳng hiểu nổi, nàng làm cách nào lại khiến Trần Tiêu ưu ái đến vậy. 

Lục Tuệ chẳng giống Kinh Hồng, một chút cũng không.

Tình cảm này… e rằng chính là kiếp nạn định sẵn trong mệnh nàng.

Từ khi rời khỏi tẩm điện của Trần Tiêu, ta ngày nào cũng giục nàng rời khỏi nơi đây. 

Nhưng nàng thì như chẳng muốn đi, lần nào cũng tìm cớ thoái thác. 

Bảo nàng đến gặp Quốc sư cáo từ, nàng lại giả vờ ứng phó, thường vin cớ rằng không gặp được người trong Khâm Thiên Giám.

Lý do này thật vụng về, ta cũng chẳng vạch trần.

Lục Tuệ bắt đầu quấn lấy Tôn phu nhân, ngày nào cũng xin nghe kể những chuyện cũ trong cung. 

Ta biết, nàng chẳng qua chỉ muốn biết thêm về Trần Tiêu và có lẽ, còn cả chuyện về người thím năm xưa của hắn.

Mỗi lần Tôn phu nhân bắt đầu kể chuyện, ta liền rúc vào lòng Lục Tuệ để lắng nghe. 

Ngày qua ngày, những mảnh vụn ký ức dần ghép lại, vẽ nên một bức tranh về người thím năm xưa của hắn.

Nàng ấy, tên gọi là Nguyễn Ngâm Thành, đôi mắt mù lòa, xuất thân ca kỹ.

Mười hai tuổi đã nắm vững các điệu múa, một điệu múa khiến kinh thành khuynh đảo. 

Ngày đó ở Lâm An, chẳng ai là không mong được thấy một lần cảnh thiếu nữ mù lòa yểu điệu, uốn lượn như tiên nữ giáng trần.

Nguyễn Ngâm Thành tuy mù, nhưng dung mạo lại kiều diễm, đặc biệt là đôi mắt bị bệnh, mang màu lam biếc như ngọc bích, khiến người người vừa kinh ngạc vừa say mê, chen nhau tặng quà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!