Diệp Thanh sau khi thấy Đường Bích Vân thở đều nằm ngủ trên giường, cô mới an tâm đi ra bên ngoài.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến hai hàng mi của Diệp Thanh khép chặt lại, một lúc sau, cũng chỉ còn khoảng không gian tĩnh lặng với tiếng thở đều của Diệp Thanh.
Một lúc sau…
Lộp cộp, lộp cộp. Có tiếng bước chân vang lên.
Hạ Cảnh Đình đến gần cô, ngay sau lưng gần trong gang tấc đứng đấy, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên bờ vai cô, chăm chú nhìn.
Không có tiếp xúc thân thể, nhưng chỉ qua một ánh mắt này thôi cũng đủ mập mờ. Lông mi của anh quá dài, khi rũ xuống luôn có cảm giác thâm tình rất đỗi chân thành.
Dường như Diệp Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, Diệp Thanh khẽ động mắt, hàng mi rung rung mở ra.
Một bóng dáng cao lớn lờ mờ dần dần hiện ra trước mắt cô.
" Hạ Cảnh Đình? " Diệp Thanh dịu mắt ngồi dậy: " Anh làm gì mà lén lút giống như trộm thế? "
" Còn không phải tại em đưa người khác tới phòng em ư? Báo hại anh không thể đường đường chính chính xuất hiện! " Bộ dạng oan ức nhưng âm thầm chịu đựng, so với Hạ Cảnh Đình lúc trước khí chất cao ngạo, rõ ràng khác một trời một vực.
Diệp Thanh bất đắc dĩ đặt lên trán anh một nụ hôn, giọng nói đầy yêu chiều: " Ngoan nào, anh trở về đi, để sau khi xong việc em bù cho anh sau được không? "
Hạ Cảnh Đình bất chợt lật người, đè cô dưới thân mình.
" Anh- " Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nghẹn trong cổ họng.
"Em biết thế nào gọi là đùa với lửa không?" Giọng nói trầm thấp của Hạ Cảnh Đình lọt vào tai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, cất giấu tia nóng bỏng khôn cùng… rồi anh cúi đầu xuống, rồi hôn lên môi cô.
Anh ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi phác họa viền môi ấy, hôn đến nỗi cả người cô mềm nhũn mới cạy mở hàm răng cô, bá đạo tiến vào thăm dò, đánh chiếm thành trì.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, thấp giọng tuyên bố từng chữ: " Hay là bù đắp luôn cho anh được không? Anh sắp nhịn đến hỏng rồi! "
" Lúc anh không đứng đắn thật sự quá đáng ghét…" Dưới ánh mắt ẩn giấu vài tia cười cợt của anh, cô không kìm được mà lầm bầm, lườm anh một cái rồi xoay mặt rời đi.
"Chỉ không đứng đắn với mình em thôi, em còn uất ức cái gì?"
Diệp Thanh hừ một tiếng…
Trái tim khẽ rung động…
" Thanh Thanh. Vợ ơi! "
" Anh mau đi đi! Em nói bù đắp là sẽ làm mà! "
" Được! Anh nhớ lời này của em rồi! " Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi rời đi.
Căn phòng lúc này cũng quay trở về yên tĩnh.
Gò má Diệp Thanh không nhịn được đỏ bừng, cô phụng phịu đập tay vào nệm: " Tên đáng ghét! Phá giấc ngủ của mình, giờ làm sao lại giấc đây…"
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đường Bích Vân bỗng bừng tỉnh. Cô vẫn còn hơi hoảng hốt, thả lỏng một lúc cô mới đưa tay cầm điện thoại, mới hơn bốn giờ.
Bên cạnh không có ai, trống không. Cô ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, vuốt vuốt đầu tóc lại.
Xuống giường đi dép lê rồi cô cầm áo khoác mặc vào. Đường Bích Vân ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài một màu đen kịt. Đi tìm một vòng, bỗng nhìn thấy rèm che của cửa sổ sát mặt đất bị gió thổi nhẹ đung đưa, cô đi đến đẩy cửa ban công ra, ban công ở chỗ này cũng có một chiếc rổ ghế ngồi thư giãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!