Giáp vàng áp giải Mundra trở về phòng. Rhdoes đi theo nửa đường rồi mất hút, đại khái gặp chuyện bất mãn, tâm trạng không tốt lắm.
Một đường đưa đến trước cửa, khi Mundra đẩy cửa, chợt nghe giáp vàng thấp giọng nói: "Người kia… thực sự là nguyên soái Hayden?"
Mundra quay đầu nhìn gã.
Gương mặt giáp vàng giấu đằng sau tấm kim loại, không thể thấy rõ, nhưng ánh mắt biểu đạt không phải địch ý, mà là một loại khát vọng mang theo chờ đợi cùng ngượng ngập.
Mundra chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt giáp vàng lóe lên, lúc sáng lúc tối, nhanh chóng xoay người rời đi.
Mundra vào phòng lên giường, quay đầu nhìn vết thương của mình. Chịu đựng đau đớn là bài học bắt buộc của pháp sư vong linh sống ở Xiguimo. Từ nhỏ đến lớn, thương tích cậu từng chịu có lẽ còn nhiều hơn cả binh sĩ xông pha trận mạc, cho nên chút thương này đối với cậu mà nói không tính là gì.
Cậu lấy thuốc nước ra khỏi túi không gian, dùng bông lau miệng vết thương.
Thuốc nước trị thương của pháp sư vong linh chắc chắn không có thần lực kì diệu như của Quang Minh thần hội, chí ít nó không thể lập tức làm liền vết thương, nhưng nó có thể gây tê và cầm máu. Mundra bôi thuốc lên vết thương, chút đau đớn như gãi ngứa cũng không có. Cậu lắc lắc bả vai, cũng không hề thấy khó chịu, sau đó nghiêng người nằm xuống.
Bữa tối chưa ăn gì, cậu cảm thấy hơi đói hơi mệt lại hơi buồn ngủ.
Hai người bỏ chạy bằng ma pháp trận mà thành chủ nói hẳn là Gregory và tiểu ma pháp sư, hai người còn lại hiển nhiên là Hayden và Hansen.
Gối đầu lên chiếc gối mềm mại, cậu phát hiện mình đột nhiên rất nhớ Hayden, có lẽ là quen có người ở bên, lúc cậu cần lập tức đưa vai làm gối tựa, cho nên sau khi mất đi không tránh khỏi có chút tịch mịch.
Tịch mịch.
Mundra mơ màng nghĩ, đó không phải cảm giác pháp sư vong linh thích nhất sao?
Có điều không chờ cậu nghĩ ra đáp án, đã vội rơi vào giấc mộng.
Mộng rất ngắn.
Mundra còn chưa kịp thấy rõ cảnh trong mộng, đã bị lay tỉnh.
Rhodes đứng ở bên giường, vẻ mặt sốt ruột lay bả vai bị thương của cậu nói: "Mau đứng lên, ta đưa ngươi đi"
Mundra chậm chạp nâng người dậy, mượn cơ hội đẩy tay gã ra, sau đó lại kéo chăn tiếp tục ngủ.
Rhodes thiếu chút nữa giận tới trào máu.
Bình tĩnh bình tĩnh!
Hắn ở trong lòng thầm nhắc nhở bản thân. Mặc dù tính tình nó không ra gì, thái độ láo toét, còn luôn xui xẻo, nhưng là bạn của thầy nó, mình nhất định không thể chấp nhặt với nó. Chỉ cần đưa nó về Xiguimo, từ nay về sau hai người đường ai nấy đi, không còn liên quan.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng xuống tay nặng hơn rất nhiều.
Mundra mở mắt, đầu choáng váng, trong đầu đột nhiên phát hiện có rất nhiều điểm sáng lập lòe, khiến toàn bộ cơ thể cậu gần như không thể động đậy.
Rhodes thấy sắc mặt cậu trắng bệch, ánh mắt thẫn thờ, lo lắng lại đẩy một cái, "Ngươi đang nhìn gì?"
Mundra chớp chớp mắt, chờ điểm sáng chầm chậm biến mất, mới nói: "Trần nhà"
"Có gì đẹp đâu!" Rhodes nhảy thẳng lên giường, đỡ cổ nâng cậu dậy, "Ta đưa ngươi đi Xiguimo, mau đi"
Mundra cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, "Ông tìm được chìa khóa rồi?"
"Làm gì dễ thế?" Hayden ở đâu không rõ, Mundra và Hayden quan hệ mập mờ ái muội, Rhodes không muốn tháo vòng tay sớm như vậy, nói lấp liếm, "Thành Cotter tin đồn lan xa, ta muốn tìm thợ khóa đánh chiếc khác cũng không tiện. Vẫn là chờ ta đưa ngươi đến thành Mael rồi tính"
Mundra sờ vòng tay, chần chừ nói: "Hayden đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!