Chương 39: Blue castle (chín)

Rhodes cả kinh, hai mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Mundra, rất sợ cậu làm ra hành động nào ngoài dự đoán. Mặc dù thời gian bọn họ ở cùng nhau không dài, nhưng trong khoảng thời gian không dài này, hắn có phân nửa là ngạc nhiên, nửa còn lại là kinh hồn táng đảm.

Mundra lười biếng đáp trả: "Rồi". Nói xong, cậu đã muốn mở cửa đi ra.

Rhodes lập tức nhảy tới túm tay cậu, xuống giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, thành chủ là một người rất phức tạp"

Mundra nói: "Tháo vòng tay"

Rhodes mắt nhắm tai ngơ nói: "Ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi. Không phải ngươi muốn quay về Xiguimo sao? Nhanh nhanh về đi"

Mundra nói: "Tháo vòng tay"

Rhodes tiếp tục giả bộ điếc tai, đẩy cậu về phía cửa.

Mundra nhàn nhạt liếc nhìn gã, sau đó mở cửa.

Người hầu cúi đầu, thấy cậu đi ra lập tức khom người nói: "Thành chủ đang chờ ở phòng khách". Y chờ Mundra ra ngoài, ánh mắt hữu ý vô ý quét qua căn phòng. Cửa phòng mở nửa, có thể thấy rèm cửa sổ bị gió từ ban công làm lay động phất phơ, không một bóng người.

Bên trong Blue Castle so với bên ngoài trông càng rắc rối.

Mundra leo đủ ba tầng cầu thang khác nhau, đi qua ba năm dãy hành lang, hai hành lang uốn khúc, mới đến phòng khách hình chữ nhật cao năm sáu mét.

Vừa vào cửa, cậu căn bản chưa nhìn rõ người ngồi sau bàn ăn là ai, đã đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn, ụp mặt nhắm mắt dưỡng thần.

Người hầu liếc nhìn Michael, lo lắng vỗ vai Mundra.

Mundra nhắm nghiền mắt, không hề động đậy.

"Tiểu thư". Người hầu gần như không dám quay qua nhìn sắc mặt Michael.

Trong mắt Michael hiện lên tia hung ác, hướng người hầu lạnh lùng phất tay.

Người hầu như trút được gánh nặng, lùi như bay về một bên, yên lặng cầu nguyện may mắn cho Mundra.

Michael năm nay sáu mươi ba tuổi, có điều ông ta giữ gìn rất khá, nhìn qua tối đa chỉ ngoài bốn mươi. Nhất là đôi tay, ngón tay thon dài mảnh dẻ, bàn tay cân xứng nõn nà, còn đẹp hơn cả tay phần đông phụ nữ. Tay này cầm dao dĩa hay họa bút đều ưu nhã như nhau. Con dao trong tay Michael bất ngờ bay về phía Mundra.

Con dao rất sắc, xẹt qua vai phải Mundra, "choang" một tiếng rơi trên mặt đất. Trang phục bị cắt rách một miếng, máu loãng nhỏ xuống.

Mundra chậm chạp ngẩng đầu. Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Michael, dường như không cảm thấy đau đớn trên vai mình.

Con ngươi trong mắt Micheal nhỏ lại. Thiếu nữ trước mặt có khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối, nhưng ánh mắt cô ta rất không hợp với khuôn mặt, không khí trầm lặng giống như kẻ sắp chết nhìn thấy Tử thần.

"Hoan nghênh tới Blue Castle". Lão nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Nhờ đau đớn trên vai, Mundra cảm thấy mình không còn buồn ngủ nữa, khí vong linh bị Quang Minh thần lực áp chế suốt thời gian dài trào lên, tinh thần lực phân tán bắt đầu tập trung lại.

Con mắt Michael nhìn cậu càng ngày càng sáng, trong ngực không hiểu vì sao có loại cảm giác nguy hiểm mạc danh kỳ diệu. Từ trước tới giờ lão rất quý trọng tính mạng của mình, bởi vậy lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho người hầu.

Chỉ một lát sau, người hầu đưa giáp vàng tới.

Thấy gã xuất hiện, Michael mới thôi lo lắng mà bình tĩnh trở lại, "Ngươi ngồi xuống cùng dùng bữa với chúng ta đi"

Giáp vàng cung kính khom lưng, sau đó ngồi xuống đối diện Mundra.

Michael nói với người hầu: "Có thể mang đồ ăn lên rồi"

Trước mặt Michael, giáp vàng và Mundra là ba loại món ăn hoàn toàn bất đồng.

Món ăn của Michael phong phú thịnh soạn, vừa nhìn đã khiến người thèm thuồng. Của giáp vàng hơi bình thường một chút, nhưng có thịt có rau. Của Mundra tương đối thê thảm, chỉ có một hạt đậu nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!