Mundra và Darren không nếm vị đắng nào, có lẽ xem bọn họ một cô gái nhỏ một cậu thiếu niên, giáp vàng còn đặc biệt đi chậm một chút. Nhưng gã chủ nhân căn phòng kia suốt dọc đường đi đều gào khóc ầm ỹ, vô cùng thê thảm.
Giáp bạc thực sự nghe không nổi nữa, đi lên xin ý kiến giáp vàng. Giáp vàng không nói một câu, nhưng sau khi giáp bạc trở về chợt nghe một tiếng hét thảm, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
Darren sợ đến lạnh run, thân thể không tự chủ dựa sát vào Mundra. Mặc dù dựa vào một cô gái còn thấp hơn cả mình rất không tiền đồ, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh như thường của Mundra, sợ hãi của cậu ít nhiều có thể nhận được chút an ủi.
Bọn họ ra khỏi mê cung ngõ ngách vòng vòng vèo vèo khiến người lạc đường, bước đi trên đường phố rộng lớn.
Đường phố không hề bình yên, xa xa trên không trung có hơn mười ma pháp sư bay lượn.
Darren nhìn ra xa, trong lòng căng thẳng. Nghĩ đến nhóm người Hayden ra ngoài sáng nay, cậu bắt đầu lo lắng, đôi mắt bất an nhìn Mundra, dường như muốn tìm kiếm chút sức mạnh chống đỡ từ trên người cậu.
Nếu gã chủ nhân căn phòng đã bán đứng bọn họ, hẳn nhóm người Hayden không tránh khỏi gặp mai phục và bẫy rập. Mundra không hề nghi ngờ chuyện đó. Cậu nhàn nhạt liếc nhìn, rồi quay đầu, tiếp tục chăm chú đi đường. Những lúc thế này, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ biện pháp đối phó tiếp theo, ví dụ như làm thế nào rời đi, ví dụ làm thế nào liên lạc với Hayden, ví dụ… Nhưng cậu mới nghĩ có chút xíu, đã lại bắt đầu buồn ngủ rã rời.
Darren kinh hoảng nhìn Mundra rũ mi mắt, vẻ mặt ngày càng mờ mịt, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cô, cô làm sao vậy?"
Cậu vừa mở miệng đã bị giáp bạc phía sau đẩy ra. Cậu sợ hãi nhảy dựng lên, "Tôi tôi không làm gì cả!"
Giáp vàng đi tuốt đằng trước quay lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến Darren rét lạnh tận tim. Nhưng ánh mắt gã nhanh chóng dời sang Mundra, bởi vì Mundra nhìn qua giống như sắp… ngất xỉu?
Mundra mơ mơ màng màng bước đi, đầu đột nhiên cụng phải miếng kim loại lạnh như băng, thần trí thoáng thanh tỉnh, ngẩng lên nhìn chướng ngại vật.
Giáp vàng cũng đang cúi đầu nhìn cậu.
Hai ánh mắt nhìn nhau một lúc. Mundra chủ động tránh qua bên, tiếp tục đi lên.
Giáp vàng đi bên cạnh cậu, dường như muốn gây áp lực vô hình cho cậu.
Nhưng gã đã đánh giá bản thân quá cao, cho dù có gã đi bên, cơn buồn ngủ của Mundra vẫn đến hẹn lại lên, bước chân ngày càng chậm chạp.
Darren thấp thỏm nhìn, kéo cậu mấy lần, nhưng vẫn không cản nổi kết cục cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng vẫn là gã giáp vàng nhìn không nổi, trực tiếp vác cậu trên vai, vì thế, đoàn người lại khôi phục tốc độ đi đường ban đầu.
Bị người vác trên vai, dùng tư thế đầu chúc xuống đất để ngủ không thoải mái chút nào.
Trước khi ngủ Mundra đã nghĩ vậy.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, đã nằm trong một căn phòng ngủ khắp nơi đều là họa tiết hoa li ti. Rèm cửa bên phải che cửa sổ kín mít, không để lọt chút ánh sáng nào, hai bên giường đặt giá cắm nến, chiếu lên hoa li ti trên tường, giống như vết máu loang lổ.
Mundra xuống giường, vén rèm. Ở gần là bệ cửa sổ, đằng xa là nhà ở và đường phố. Cậu mở cửa sổ, quan sát từ trên xuống dưới vẻ ngoài tòa nhà, xác định sự thực hiện tại mình đã ở Blue Castle.
Ở dưới bệ cửa sổ là khoảng sân trống, có phần giống sân luyện võ, đầu kia dựng mấy tấm bia ngắm luyện bắn tên. Mundra mở rộng cánh cửa, đi lại trên bệ cửa sổ một vòng, không phát hiện ra thứ gì có giá trị, đang định trở xuống, chợt nghe tiếng kẽo kẹt của cổng lớn cao bằng ba tầng nhà tít ngoài Blue Castle, một đám kỵ sĩ oai phong lẫm liệt khí thế bừng bừng cưỡi ngựa tiến vào, cùng đi với bọn họ còn có các ma pháp sư bay trên không.
Mundra nhìn lướt qua nhóm ma pháp sư, cậu cùng với một người trong số họ, đều nhìn thấy tia ngạc nhiên ở trong mắt nhau. Có điều đối phương nhanh chóng bay vào trong thành.
Nhóm kỵ sĩ ở bên dưới cũng chú ý tới cậu, lao nhao ngẩng đầu, có mấy người còn huýt gió, muốn thu hút chú ý của cậu. Mundra lạnh lùng liếc bọn họ một cái, xoay người trở về phòng.
Sau khi vén rèm cửa sổ, căn phòng cuối cùng cũng có chút dương khí, không còn âm u khủng bố như lúc trước. Họa tiết hoa li ti trên tường cũng trở nên đáng yêu, không còn giống vết máu đáng sợ trước đấy.
Mundra nhàn rỗi vô sự bèn lên giường ngủ một giấc, trong lúc đó có người đưa bữa trưa đến, chờ cậu tỉnh dậy, bữa trưa đã lạnh ngắt. Cậu cũng không để tâm, cầm dao dĩa lên đàng hoàng ăn. Ăn xong, cậu đi quanh phòng, đang nghĩ có nên ngủ trưa tiếp không, chợt nghe có tiếng gõ cửa sổ, khuôn mặt đầy thăng trầm của Rhodes xuất hiện rất đáng thương bên ngoài lớp cửa trong suốt.
Cậu mở cửa, Rhodes lập tức khẩn trương phi vào, "Sao ngươi lại ở đây?!" Gã chỉ vào Mundra kinh ngạc kêu to.
Mundra diện vô biểu tình nói: "Bị bắt"
Rhodes nhìn cậu, vẻ mặt ta sớm biết ngươi nhất định sẽ có một ngày như vậy.
Mundra đột nhiên túm tay gã, nghiêm túc hỏi: "Làm sao tháo được vòng tay?"
"Vì sao phải tháo?" Rhodes không hiểu nói, "Không tháo ra ngươi mới an toàn. Ngươi có biết Blue Castle có bao nhiêu ma pháp sư bao nhiêu kỵ sĩ không? Ngươi có biết nếu để bọn họ phát hiện ngươi là pháp sư vong linh ngươi sẽ có kết cục gì không?" Gã giơ tay sờ sờ chiếc tai chỉ còn nửa vành, hừ hừ cười lạnh nói, "Mất nửa cái tai đã coi như mạng lớn"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!