Chương 3: Hai kẻ lừa đảo (ba)

Mundra nhìn hắn mở rương hành lý lôi ra một đống váy áo thiếu nữ ở trên người so tới so lui, rốt cuộc nhịn không được nói: "Nếu muốn phá hỏng váy, không nhất định phải căng chúng nó ra, có thể xé rách chúng"

Rhodes đột nhiên ném qua một chiếc váy màu hồng nhạt.

Mundra nhanh chóng triệu hồi một bộ xương bắt lấy chiếc váy bay bay, xé tan.

Rhodes gào lên: "Ngươi đang làm gì?"

"Đây chính là câu tôi muốn hỏi ông". Mundra vẫy bộ xương, bộ xương xoay người, nhe răng trợn mắt thị uy.

Rhodes hít sâu một hơi nói: "Trên giấy thông hành viết giới tính là nữ, nhưng không tả hình dạng cô gái này, cho nên, bất kể thiếu nữ nào tuổi tác tương đương cầm nó đều có thể đi qua trạm gác"

Mundra nói: "Ờ"

"Chúng ta ở đây chỉ có một người tuổi tác tương đương cô ta". Rhodes liều mạng nháy mắt ám chỉ.

Mundra nhíu mày nói: "Không phải là ông đấy chứ?"

"Là ngươi". Rhodes không muốn lòng vòng nữa, nói thẳng toẹt, "Dù sao thiếu niên và thiếu nữ cũng không khác nhau mấy. Ngươi mặc váy vào, trang điểm nhẹ nhàng, biểu hiện thẹn thùng chút, tuyệt đối không ai nhìn ra. Mà chúng ta chỉ cần làm chút chuyện nhỏ xíu như vậy là có thể cầm giấy thông hành đi qua trạm gác. Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?"

"Không ra làm sao". Mundra tràn trề hứng thú tiếp tục nghiên cứu tân vu thi của cậu.

Rhodes dụ dỗ nói: "Ngẫm ngẫm Giáo hoàng"

Mundra mi mắt giật giật.

Rhodes nói: "Hiểu biết nhất cử nhất động của Quang Minh thần hội là học vấn bắt buộc của pháp sư vong linh. Ta đây cùng thời với thầy ngươi, ta dám cam đoan, chuyện về Giáo hoàng ngươi nhất định biết không nhiều bằng ta"

Mundra cuối cùng cũng xoay người. Cậu cúi đầu nhìn đống vải kia, nhíu mày nói: "Hỏng rồi"

"Không sao". Rhodes nhanh chóng lấy ra một chiếc váy dài màu lam, "Ta tin chiếc này cũng rất hợp với ngươi"

Mundra nghiêng đầu nhìn nhìn, không dị nghị mà cầm lấy.

Nếu như lúc trước Rhodes nói mấy lời này chỉ có chín phần trăm thực tâm, thì sau khi nhìn Mundra mặc váy lên người, hắn đã có đến chín mươi phần trăm thực tâm, chờ Mundra qua loa tô son, hắn ngoại trừ tán thán đã không còn nghĩ ra có thể làm gì hơn.

Bộ dạng Mundra không hề anh tuấn.

Màu da cậu quá trắng, trắng tới phát xanh. Mặt cậu không góc cạnh, không anh khí. Ánh mắt cậu rất sắc bén, sáng tới dọa người. Nhưng sau khi cậu dùng đồ trang điểm của tiểu thư Monica che giấu đi, khuyết điểm đều biến thành ưu điểm. Làn da trắng ngần không tì vết, ngũ quan nhu hòa ưu nhã, còn có đôi mắt sáng trong, tất cả tổ hợp nên gương mặt thanh xuân tươi trẻ.

Rhodes liên tục gật đầu nói: "Đây quả là kiệt tác của Tử thần"

Mundra nói: "Nếu là Tử thần, ông ta chắc chắn không thích thịt trên mặt tôi, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách tróc chúng đi, chỉ để lại xương của tôi"

"…" Rhodes tâm tình đương hảo, hoàn toàn không muốn vì thứ đề tài vô nghĩa này mà đi tranh luận với cậu. "Chúng ta thu dọn một chút rồi khởi hành thôi"

Cái gọi là thu dọn, chính là đem thứ gì cần chôn chôn xuống, vết tích gì cần xử lý xử lý sạch, bao gồm cả thi thể Monica, phu nhân Rice, xa phu, đám người thích khách, còn có thi thể ngựa kéo xe.

Đương khi Rhodes muốn lệnh cho bộ xương kéo Gregory và xa phu ném vào hố, cổ tay Gregory giật giật.

Rhodes sửng sốt, bước nhanh đến, cúi người kiểm tra tình trạng của y, phát hiện lông mi y đang rung rung, cánh mũi phập phồng, hiển nhiên là còn sống. Không chút do dự, hắn bẻ hộp sọ của bộ xương bên người, hung hăng đập dập đầu Gregory.

Gregory ngay cả rên một tiếng hự cũng không kịp, liền ngã vật xuống.

Rhodes thấy Mundra nhìn qua, hỏi: "Y chưa chết, làm sao đây?"

Mundra nghi hoặc nói: "Vì sao muốn hỏi vấn đề này?"

Rhodes gào lên: "Y là người sống!" Thằng này rốt cuộc có ý thức hoàn cảnh không vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!