Nam Thành đã vào thu, bầu trời lúc chạng vạng cuồn cuộn mây lửa, màu hồng mênh mông.
Ánh chiều tà phản chiếu trên cửa kính hình thoi, khiến Thẩm Viên Tinh đang ngồi dựa vào cửa sổ trở nên ấm áp, quyến rũ động lòng người.
Cô không thể nhớ mình đã chơi Anipop bao nhiêu lần.
Hết màn này đến màn khác, chơi tới khi điện thoại hết pin, cạn kiệt năng lượng mới đặt di động xuống, đứng dậy vươn vai, hoạt động cơ thể một chút.
Duỗi người xong, Thẩm Viên Tinh nhìn thời gian, đã 6 giờ chiều.
"Không còn sớm nữa, tôi phải về lại trường, bạn thì sao?" Cô cất di động, giả vờ cầm quyển sách chưa đọc tới hai trang lên.
Cô nhìn Từ Thành Liệt ở đối diện, thấy anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đọc sách vô cùng nghiêm túc.
Còn tưởng rằng chút nữa anh không muốn rời đi.
Không ngờ, Thẩm Viên Tinh vừa dứt lời, Từ Thành Liệt khép quyển sách trên tay lại.
Cặp mắt thâm tình có mí rất sâu nhìn cô, đôi môi mỏng mấp máy, "Đi chung đi, tôi cũng về trường."
Thẩm Viên Tinh lộ vẻ kinh ngạc, trong lúc sững sờ thì chàng trai đã đứng dậy.
Thuận thế lấy cuốn sách trên tay cô, trả về chỗ cũ.
Đúng lúc Thẩm Viên Tinh muốn đi toilet nên để tùy anh.
Hai người ra khỏi thư viện, chậm rãi đi bộ về phía trạm xe buýt trong ánh hoàng hôn.
Nắng chiều tà kéo dài bóng dáng họ, ở nơi Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt không nhìn thấy, bóng hai người chồng lên nhau.
Có lẽ do quá yên tĩnh, Thẩm Viên Tinh cảm thấy ngượng ngùng, tùy tiện tìm một đề tài, "Tôi thấy hình như khi nãy bạn đọc cuốn sách viết về tâm lý của tội phạm, bạn có hứng thú với tâm lý học tội phạm à?"
Tuy Từ Thành Liệt nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến Thẩm Viên Tinh.
Vốn tưởng rằng họ sẽ không nói gì suốt đoạn đường, cho đến khi lên xe buýt, trở về trường.
Không ngờ cô gái lại chủ động mở miệng, tìm một đề tài.
Ánh mắt Từ Thành Liệt thâm thúy, trầm tư một lát mới trả lời cô, "Gần đây tôi muốn tìm hiểu một chút kiến thức chuyên môn."
"Vậy à, bạn thường thích đọc sách gì?"
"Tiểu thuyết." Giọng nam nhạt nhẽo, tựa như không muốn nói chuyện.
Vì thế anh bổ sung một câu, "Loại trinh thám."
Thẩm Viên Tinh nhớ tới lần trước Tô Mộng đề cử cuốn 《 Tù Linh 》 cho cô nên đã đề cập với Từ Thành Liệt.
Hỏi anh đọc cuốn này chưa.
Vốn tưởng rằng có thể tiếp tục đề tài này, kết quả nghe cô nhắc tới 《 Tù Linh 》, Từ Thành Liệt đứng lại.
Biểu tình khác thường, nhưng không đoán được tâm tư của anh.
"Sao vậy?" Thẩm Viên Tinh nói nhỏ hơn, tưởng rằng mình đã nói sai điều gì.
Vẻ mặt của Từ Thành Liệt trông rất kỳ lạ, tựa như muốn nói lại thôi, cuối cùng hạ quyết tâm, nuốt lời nói trở về.
Anh chỉ khẽ nhíu hàng mày kiếm, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!