Xe taxi dừng lại trước cửa một khách sạn hạng sao ở quận tây của thành phố S.
Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt lần lượt xuống xe.
Sau khi xe taxi rời đi, Thẩm Viên Tinh nhìn cánh cửa huy hoàng lộng lẫy của khách sạn, trong lòng đánh trống rút lui.
Trong lúc suy nghĩ của cô đang quay cuồng, tìm nơi khác để đi, Từ Thành Liệt đến gần cô từ phía sau, bàn tay to đặt lên vai cô.
Giọng khàn khàn dịu dàng: "Trễ rồi, đi thôi."
Bị ôm vai, Thẩm Viên Tinh mím chặt môi, thân thể cứng đờ giống như mới được lôi ra từ tủ đông.
Vào khách sạn, đi xuyên qua sảnh ngoài, cô và Từ Thành Liệt đứng ở lối đi chờ thang máy, tâm trạng hoảng loạn mới miễn cưỡng ổn định lại.
Sau khi đi thang máy lên lầu, Từ Thành Liệt dẫn Thẩm Viên Tinh quẹt thẻ vào phòng.
Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, không mang lại cảm giác tác động đặc biệt lớn.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa sơn chi, cực kỳ giống mùi trên cơ thể Từ Thành Liệt.
Thẩm Viên Tinh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ bị tấm rèm voan mỏng che phủ, vầng sáng mờ ám và mông lung.
Sau khi bước vào, cô đứng ở cửa, rất gò bó, rất căng thẳng.
Từ Thành Liệt đóng cửa sau lưng, lấy dép lê cho cô, nhẹ nhàng đặt dưới đất. Thân hình cao lớn của anh phủ lên Thẩm Viên Tinh từ phía sau, hai tay quấn vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm người vào lòng.
Nụ cười đầy ẩn ý, "Em đi tắm trước nhé?"
Thẩm Viên Tinh cảm thấy lỗ tai tê dại vì bị anh thổi hơi nóng, dòng điện chảy vào tim khiến cả người cô tê rần.
Chờ hồi lâu mà không được đáp lại, Từ Thành Liệt buông cô ra, đi vòng đến trước mặt cô, cúi người, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào Thẩm Viên Tinh, "Đã nói anh không ăn thịt người mà, đừng sợ."
Nói xong, anh sờ đầu Thẩm Viên Tinh, "Bé ngoan, đi tắm đi."
Thẩm Viên Tinh nhìn gương mặt đang mỉm cười của anh, cẩn thận phân biệt thật giả trong lời nói của anh.
Sau một lúc lâu, cô từ bỏ. Máy sưởi trong phòng dần dần mở lên, nhiệt độ tăng cao, Thẩm Viên Tinh cuối cùng vẫn bước vào phòng tắm.
Vách ngăn phòng tắm được làm bằng kính mờ, ánh đèn chiếu bóng dáng yểu điệu của Thẩm Viên Tinh lên tường, Từ Thành Liệt ở bên ngoài, liếc mắt là thấy.
Anh vốn chỉ muốn chọc cô, không nghĩ tới việc sẽ làm gì với cô.
Nhưng đột nhiên thoáng thấy bóng dáng xinh đẹp trên bức tường kính mờ, Từ Thành Liệt cảm giác máu trong cơ thể mình chợt khô nóng, trong lòng sôi trào.
Để bình tĩnh lại, Từ Thành Liệt lấy di động ra, chơi vài game Anipop dưới ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất.
Cho đến khi năng lượng cạn kiệt, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng dừng lại.
Cách bức tường kính, giọng nói mơ hồ của Thẩm Viên Tinh truyền ra: "A Liệt…… Cho em mượn một bộ đồ được không?"
Từ Thành Liệt dừng một chút, vội vàng nhét điện thoại di động vào túi quần, lấy áo sơmi đen mà Thẩm Viên Tinh tặng anh ở trong va ly ra. Sau khi do dự nhiều lần, Từ Thành Liệt vẫn đưa cho Thẩm Viên Tinh.
–
Thẩm Viên Tinh tắm gội xong, sấy khô tóc, ở trong phòng tắm một lúc mới đủ can đảm bước ra ngoài.
Cô mặc áo sơmi của Từ Thành Liệt, trên cổ tay áo có thêu một ngôi sao màu vàng.
Thẩm Viên Tinh cài toàn bộ nút áo sơ mi, do vóc dáng chênh lệch quá lớn, áo sơ mi của Từ Thành Liệt giống như một chiếc váy rộng vừa đến bắp chân khi được mặc trên người cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!