Ánh sáng lạnh trên màn ảnh lúc sáng lúc tối, thay đổi trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Viên Tinh.
Cô vặn ngón tay, ngồi nghiêm chỉnh, thậm chí khóe mắt cũng không dám lướt qua Từ Thành Liệt bên cạnh.
Đương nhiên cũng không có tâm tình để ý đến Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào ngồi phía sau.
Thẩm Viên Tinh không hiểu sự lảng tránh của Từ Thành Liệt, rõ ràng ngày thường anh cũng s. ờ soạng cô không ít.
Tại sao đến phiên cô muốn s. ờ soạng anh thì không được?
Tình trạng giằng co kéo dài đến cuối phim, Thẩm Viên Tinh vẫn không hiểu suy nghĩ của Từ Thành Liệt, trong lòng cũng tiếc nuối vì không có cơ hội thể hiện tình cảm trước mặt Liễu Tinh Đồng.
Đèn trong rạp chợt bật sáng, mọi thứ đều rõ ràng, Từ Thành Liệt cũng thấy rõ vành tai hồng hồng của Thẩm Viên Tinh.
Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào ngồi hàng sau không hề nhúc nhích, ánh mắt tập trung vào Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh ở phía trước.
Chẳng qua điểm tập trung của hai người không giống nhau, Liễu Tinh Đồng đang nhìn Từ Thành Liệt, Hoắc Minh Đào đang nhìn Thẩm Viên Tinh.
Khóe mắt Từ Thành Liệt liếc Hoắc Minh Đào phía sau, bắt gặp ánh mắt xuất thần của anh ta, sự chua xót trong lòng và dụ. c vọng chiếm hữu tràn ra lồng ngực.
Anh đứng dậy, nắm cánh tay Thẩm Viên Tinh, kéo cô lên, mười ngón tay đan vào nhau.
Giọng nói trong trẻo lộ ra sự khiêu khích nhàn nhạt, "Đi thôi, thuê phòng đi."
Thẩm Viên Tinh bị người nào đó kéo lên hơi sững người, một lát sau mới phản ứng kịp những lời Từ Thành Liệt vừa nói.
Tim cô lỡ nhịp, có ý định rút cánh tay lại, đáng tiếc sức lực không bằng chàng trai.
"A Liệt, em……" Thẩm Viên Tinh muốn nói rằng vừa rồi cô đã dừng lại đúng lúc, không đến mức bị kéo đi khách sạn thuê phòng, tại sao anh không giữ lời?
Nhưng khi khóe mắt cô thoáng thấy sắc mặt hết xanh rồi trắng của Liễu Tinh Đồng ở phía sau, cô ùng ục nuốt những lời từ chối trở vào.
Thẩm Viên Tinh gượng cười, bị người nào đó kéo ra khỏi rạp chiếu phim.
Khi đi ngang qua toilet, cô vội vàng vịn tường, "Em không đi thuê phòng, em phải về trường!"
Từ Thành Liệt dừng lại, hơi nghiêng người, nhìn cô từ trên cao, cười thầm trong lòng, khuôn mặt tuấn tú kề sát cô: "Không phải thích sờ à? Đi khách sạn thuê phòng, anh để em sờ thoải mái."
Thẩm Viên Tinh: "……"
Giằng co một lát, người đi qua đi lại, Thẩm Viên Tinh đau khổ khóc không ra nước mắt.
Sau một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp, vẻ mặt không sợ chết: "Nếu em không đi…… Anh sẽ chia tay với em phải không?"
Vốn muốn chọc cô, lại nhịn cười, yết hầu Từ Thành Liệt lên xuống, anh nhíu mày. Cảm thấy hai chữ "chia tay" thật chói tai và xui xẻo, đặc biệt là từ miệng Thẩm Viên Tinh nói ra, khiến người ta bực bội và nóng nảy.
"Vậy em đi, anh đừng chia tay với em……" Thẩm Viên Tinh buông tay đang vịn tường ra, chủ động dựa vào lòng chàng trai.
Bị thân thể mềm mại và ấm áp của cô gái áp vào người, Từ Thành Liệt cứng đờ một chút, sự nóng nảy trong lòng dần dần bị đ. è xuống.
Anh dở khóc dở cười, ôm người trong lòng, mạnh đến mức ước gì có thể nhét cô vào trong cơ thể mình, hòa thành một với anh.
Thẩm Viên Tinh bị đau, nhưng không dám giãy giụa, âm thầm xây dựng tâm lý cho mình. Nam nữ gần gũi là chuyện hết sức bình thường của người trưởng thành, huống chi đối tượng còn là Từ Thành Liệt.
Nếu Lâm Kiều biết chuyện này, nhất định sẽ vừa lắc cô vừa la hét cô đã kiếm lời!
Nghĩ như vậy, sự căng thẳng trong lòng Thẩm Viên Tinh giống như thủy triều dần dần rút đi.
Sau một lúc lâu, Từ Thành Liệt buông cô ra, bàn tay to xoa đỉnh đầu Thẩm Viên Tinh thật mạnh, giống như cố ý làm rối tóc cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!