Sau khi tỉnh táo lại, Thẩm Viên Tinh liếc nhìn xung quanh.
Xác định cảnh tượng vừa rồi không bị ai thấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Thành Liệt đứng thẳng người, vẻ mặt thoả mãn, anh mím đôi môi mỏng, nhét cây kẹo còn dở trong tay Thẩm Viên Tinh vào miệng cô, "Đi thôi, đưa em về ký túc xá."
Tuy anh không muốn xa cô, nhưng Thẩm Viên Tinh có tiết học vào buổi chiều, anh không thể chiếm thời gian nghỉ trưa của cô.
Vừa nghe có thể về ký túc xá, Thẩm Viên Tinh không khỏi phấn khích trong lòng.
Nhưng trên mặt cô không biểu lộ điều gì, ngược lại ánh mắt nhìn chàng trai có vẻ lưu luyến, bất đắc dĩ nói: "Về nhanh vậy?"
Từ Thành Liệt bị kỹ năng diễn xuất non nớt của cô chọc cười, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự hài hước, "Hay là? Anh dẫn em đi tìm một khách sạn để thuê phòng, rồi cùng nhau nghỉ trưa?"
Thẩm Viên Tinh: "…… Tốn tiền lắm, để em về ký túc xá đi."
Trong khi nói, Thẩm Viên Tinh đã di chuyển đến một bên giá sách, sợ Từ Thành Liệt lại nhào tới và thú tính quá độ.
Từ Thành Liệt khẽ cười, không tiếp tục trêu cô nữa, tiện tay rút quyển sách đã cất tạm vừa nãy, nhắc nhở Thẩm Viên Tinh xuống lầu đăng ký.
Sau đó hai người cùng rời khỏi thư viện, đi về phía Lan Tuệ Lâu từ đại lộ ở cổng phía đông.
Ánh thu rực rỡ, những tia nắng vàng rải rác rơi xuống những người đi bộ từ những khoảng trống trên đại lộ rợp bóng cây.
Trên đường về lại ký túc xá, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt không nói chuyện, hai người chỉ nắm tay nhau giống một cặp đôi bình thường đi dạo trong khuôn viên trường.
Chẳng qua tỷ lệ quay đầu dọc đường cao hơn một chút, bị người ta nhìn chằm chằm, ít nhiều cũng làm cho Thẩm Viên Tinh hơi mất tự nhiên.
Cuối cùng cũng tới con đường rợp bóng cây trước Lan Tuệ Lâu, Thẩm Viên Tinh vội vàng rút bàn tay đang bị chàng trai nắm ra.
Kéo khóe môi cười với anh: "Đưa đến chỗ này là được rồi, anh mau về đi."
Từ Thành Liệt nắm không khí, cuộn chặt những ngón tay có khớp xương rõ ràng, nhét vào túi quần, anh nhìn chằm chằm Thẩm Viên Tinh, cố gắng nắm bắt một tia lưu luyến trên mặt cô.
Nhưng chỉ có sự vui vẻ mà cô không dám công khai, cô rất muốn chạy như bay vô ký túc xá.
"Tinh Tinh." Giọng nam trầm ấm gọi cô, đôi chân dài đến gần, Từ Thành Liệt đột ngột ôm cô vào lòng.
Hai cánh tay sắt cố định không lỏng không chặt, mặc kệ người qua đường nhìn thế nào, anh áp vào tai cô dặn dò từng câu từng chữ: "Nhớ phải nghĩ đến anh."
Giọng nam trầm thấp, có chút từ tính, nhưng đặc biệt bá đạo, giống như một ngọn núi nghiêng về phía Thẩm Viên Tinh.
Cô thấy khó thở, bị hô hấp nóng bỏng của anh thiêu đỏ vành tai, không lên tiếng.
Khi Từ Thành Liệt buông tay, Thẩm Viên Tinh cắn môi, nhỏ giọng đáp "Em biết rồi".
Sau đó xoay người đi dọc theo con đường rợp bóng cây đến Lan Tuệ Lâu, cô bước nhanh, bóng lưng mau chóng biến mất ở cuối đường.
Từ Thành Liệt vẫn đứng yên tại chỗ, lại đút hai tay vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú nặng nề, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng phức tạp, có vẻ tâm sự nặng nề.
Anh đứng đó một hồi lâu, cho đến khi ngọn gió xuyên tới xoa dịu sự xao động trong lòng.
Cuối cùng, Từ Thành Liệt cầm cuốn sách, đi về phía Tùng Trúc Lâu từ ngã ba đường.
Thực ra, anh vốn định đưa Thẩm Viên Tinh đến cửa chung cư Lan Tuệ Lâu, nhưng nếu cô không muốn, Từ Thành Liệt sẽ không ép buộc.
Anh có đủ thời gian và sự kiên nhẫn để đi theo cô, nhân nhượng cô, cuối cùng khiến cô rơi vào tay anh, không thể rời khỏi.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!