Cây hải đường xanh ngắt, quả trên cây đỏ tươi xinh đẹp.
Nhưng kém xa cô gái mắt hạnh má đào thu hút ánh mắt người khác đang đứng dưới tàng cây.
Trong cái thời tiết nóng hôi hổi này, con người dễ giận dễ cáu.
Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm vào hai người dưới tàng cây hải đường một hồi, khẽ nhíu mày, khi tới đó, sắc mặt có thể thấy rất khó coi.
Lúc đó Liễu Tinh Đồng đang vịn cánh tay của Hoắc Minh Đào để leo lên bồn hoa.
Anh hơi nghiêng người, khóe miệng lộ ra nụ cười bất lực, nhìn cô đầy cưng chiều.
Liễu Tinh Đồng cũng nhìn anh.
Sau khi đứng trên bồn hoa, tầm mắt gần như ngang bằng với anh.
Có thể nhìn thấy mình trong mắt nhau.
Làn gió nóng thổi tung chiếc váy dài đến đầu gối của cô gái, góc váy mơ hồ cọ vào bàn tay đang buông thõng bên chân của chàng trai.
Hai người đều sững sờ một lúc, cho đến khi Hoắc Minh Đào thoáng thấy Thẩm Viên Tinh đang đi tới từ khóe mắt.
"Tinh Tinh!" Hoắc Minh Đào rút lui, chạy về phía Thẩm Viên Tinh.
Hai tay che đầu cho cô, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy sự thương tiếc, không ngừng nói: "Trời nắng như vậy mà em không biết cầm dù à, ngốc phải không."
Sắc mặt của Thẩm Viên Tinh dịu đi vì sự quan tâm chân thành của chàng trai.
Đôi mắt sáng khẽ liếc cô gái vừa leo xuống bồn hoa, hé môi nhàn nhạt hỏi Hoắc Minh Đào, "Đây là em gái hàng xóm mà anh nhắc tới à?"
"Ừ, cô ấy tên là Liễu Tinh Đồng. Em có thể gọi là Đồng Đồng giống anh."
Hoắc Minh Đào thành thật trả lời, sau đó thoải mái ôm vai Thẩm Viên Tinh, giới thiệu cô với Liễu Tinh Đồng, "Đồng Đồng, đây là Thẩm Viên Tinh, bạn gái của anh."
Khi giới thiệu Thẩm Viên Tinh, Hoắc Minh Đào có vẻ tự hào.
Giọng điệu của anh xoa dịu chút khó chịu cuối cùng trong lòng Thẩm Viên Tinh.
Vì vậy lúc cô nhìn Liễu Tinh Đồng, vẫn có thể nở nụ cười, "Xin chào Đồng Đồng."
"Xin chào đàn chị Thẩm." Giọng nữ ngọt ngào như ngậm đường trong miệng.
Sau khi chào hỏi Thẩm Viên Tinh, Liễu Tinh Đồng lại quay qua nhìn Hoắc Minh Đào, cười tươi đến nỗi đôi mắt híp lại thành một khe hở.
Khỏi phải nói bộ dạng đáng yêu cỡ nào.
Hoắc Minh Đào cũng cười với cô ta, rồi nhìn sang Thẩm Viên Tinh, vén tóc cô ra sau một cách quen thuộc và tự nhiên.
Giọng nam nhàn nhạt: "Đồng Đồng cũng muốn mua chút đồ dùng hằng ngày, anh để cô ấy đi mua chung với chúng ta luôn."
Vừa dứt lời, anh ghé sát vào tai Thẩm Viên Tinh thì thầm, "Tinh Tinh của anh sẽ không tức giận phải không."
Thẩm Viên Tinh bị hơi thở ấm áp của anh làm nóng cả tai.
Ngước mắt liếc nhìn chàng trai, coi như ngầm đồng ý.
Ba người cùng đi về phía cửa nam.
Hai ngã tư trước lối ra tàu điện ngầm của trạm nam có một khu thương mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!