Tài xế ngồi ghế lái chăm chú điều khiển xe, ngoảnh mặt làm ngơ trước màn tán tỉnh nhau của cặp tình nhân trẻ ở ghế sau.
Khi đến nơi, tài xế đậu xe ở ven đường, lúc này mới dành thời giờ quay đầu lại nhìn đôi bạn trẻ, "Tuổi trẻ thật tốt, nhân dịp còn trẻ thì yêu đương oanh liệt vào."
"Chú rất lạc quan về các cháu."
Từ Thành Liệt: "……"
Thẩm Viên Tinh bị anh bịt miệng chỉ có thể: "Ô ô ô……"
Tuy cô mồm miệng không rõ, nhưng Từ Thành Liệt lại hiểu một cách kỳ diệu —— cảm ơn chú!
–
Sau khi trả tiền và xuống xe, nhiệt độ trên mặt Từ Thành Liệt cuối cùng cũng giảm xuống.
Gió đêm thổi vào mặt, anh âm thầm điều chỉnh hô hấp, không nhìn Thẩm Viên Tinh đang đi theo phía sau.
Đương nhiên không biết Thẩm Viên Tinh cầm di động phát biểu gây sốc cho thế giới với nhóm chị em.
[Thẩm Viên Tinh: Các chị em ơi, các cậu cảm thấy tớ tìm một cơ hội cưỡng hôn Từ Thành Liệt thì thế nào?]
Câu này của cô giống như một hòn đá đập vào mặt hồ phẳng lặng, lập tức nổi lên từng tầng gợn sóng.
[Lâm Kiều: Kinh hãi rớt cằm. jpg]
[Tô Mộng: Tinh Tinh…… Cậu nghiêm túc à? Trừng mắt. jpg]
[Lý Thành Hoan:!!! Tớ sẵn sàng gọi cậu là dũng sĩ! Hơn nữa tớ ủng hộ cậu hai tay hai chân!]
[Lâm Kiều: Cậu biết hôn không? Tớ hơi lo lắng cậu sẽ bị giết ngược……]
[Thẩm Viên Tinh:…… Coi thường ai đó?]
Cô tắt màn hình điện thoại di động, nhét vào túi xách, vui vẻ hướng tới Từ Thành Liệt quay lưng về phía cô ở bên đường.
Ai ngờ cô vừa tới gần, chàng trai tránh ra, đổi chỗ đứng, quả thực coi cô như rắn rết.
Điều này khiến cho Thẩm Viên Tinh buồn rầu, cũng nhận ra vừa rồi mình hơi quá đáng ở trên xe taxi.
Xem ra không thể cưỡng hôn, dễ dàng phản tác dụng.
Tiếp xúc với Từ Thành Liệt một thời gian, Thẩm Viên Tinh phát hiện anh là một người rất khó hầu hạ.
Thấy anh không muốn nói chuyện với mình, Thẩm Viên Tinh dẹp bỏ suy nghĩ quấn lấy anh khiến anh khó chịu.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên, hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh Từ Thành Liệt cách một bước, nhìn con phố dài tấp nập.
Vài phút sau, Thẩm Viên Tinh phát hiện một tiệm bán hoa.
Cô lặng lẽ nhìn Từ Thành Liệt quay mặt đi chỗ khác, thề sống chết chứ không muốn nhìn cô, nhíu mày thầm thở dài.
Cô cho rằng anh còn giận vì cô đã đùa giỡn anh trên xe taxi, nên định đi mua một bó hoa dỗ anh vui.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh không muốn chỉ nhìn ót anh suốt thời gian còn lại.
"A Liệt, tôi đi mua chút đồ." Giọng nữ vừa dứt, một tràng tiếng bước chân dần dần đi xa.
Từ Thành Liệt đứng ở bên đường không dám nhìn cô cuối cùng có chút nhúc nhích. Anh lắng nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, ngập ngừng quay lại, ánh mắt u ám dõi theo bóng lưng xinh đẹp càng lúc càng xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!