Chương 2: (Vô Đề)

Cảm giác trẻ trung, trong sáng và sạch sẽ phát ra từ màn hình khiến Thẩm Viên Tinh nghĩ tới chàng trai mà cô gặp trên tàu điện ngầm lúc chạng vạng.

Ảnh chụp chứng minh thư mà Lâm Kiều đưa ra có lẽ đã vài năm cũ, thiếu niên trong ảnh khoảng 15-16 tuổi.

So với người thật mà cô nhìn thấy hôm nay, thiếu niên trong ảnh trông còn trẻ con, giống như trái cây chưa chín, còn chua.

"Tớ nói mà, cậu ấy đẹp trai hơ! Ngay cả cậu cũng nhìn đắm đuối!"

"Tin tưởng trong tương lai gần, vị trí hotboy trong trường sẽ đổi chủ."

Lâm Kiều giống như ấp ủ tâm trạng, trong mắt tràn đầy sự chờ mong và tự hào, đơn giản chỉ vì hotboy tương lai là đồng hương của cô.

Thẩm Viên Tinh không suy nghĩ nữa, dời mắt khỏi bức ảnh, không phản bác lời của Lâm Kiều.

Bởi vì chàng trai đó quả thật rất đẹp, nhan sắc trời cho ngàn dặm mới tìm được, có thể đánh bại đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí.

Nhưng cho dù đẹp đến đâu cũng không liên quan đến cô.

Thẩm Viên Tinh nghiêng đầu tiếp tục trải giường, nghĩ đến Hoắc Minh Đào.

Đến giờ này rồi mà anh còn chưa tới trường?

Lâm Kiều còn đang lải nhải chuyện thủ khoa của khoa văn, nói rằng anh đến từ trường trung học số 1 của Nguyệt Thành, nổi tiếng là học sinh thiên tài khi còn học trung học.

Tuy anh là học sinh khoa văn, nhưng giành được nhiều giải thưởng toán học, thật sự là một học bá toàn diện.

Cuối cùng, Lâm Kiều mới nhớ ra, cô đã nói nhiều nhưng vẫn chưa nói cho Thẩm Viên Tinh biết tên của đồng hương thủ khoa đó.

"À đúng rồi, cậu ấy tên là Từ Thành Liệt, Từ trong bên cạnh hai người, Thành trong thành tựu, Liệt trong hơi lạnh."

"Không chỉ ngoại hình đẹp, tên cũng rất hay phải không." Mãi một lúc sau, Lâm Kiều mới báo tên, vẻ mặt mê muội, độ cong của khóe miệng không đè xuống được.

Thẩm Viên Tinh ngừng trải ga giường, ghép cái tên "Từ Thành Liệt" với chàng trai gặp trên tàu điện ngầm, trả lời qua loa cho Lâm Kiều: "Tên rất hợp với người."

Ngày hôm sau, trời cao không một gợn mây, nắng gắt như thiêu đốt.

Trong ký túc xá không bật điều hòa, Thẩm Viên Tinh và Lâm Kiều lần lượt bị đánh thức bởi cơn nóng.

Sau khi thức dậy, Thẩm Viên Tinh đi tắm trước, sau đó thay quần áo đi ra ngoài.

Cô đến tìm Thẩm Minh Xuyên, dẫn anh đi báo cáo.

Trước khi ra cửa, Thẩm Viên Tinh giúp Lâm Kiều đóng cửa sổ sát đất ở ban công, bật điều hòa.

Để cho cô thoải mái ngủ bù.

Trong lúc chờ thang máy, Thẩm Viên Tinh gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên.

Biết anh đã hoàn tất thủ tục trả phòng, đang đi vào trường từ cửa phía đông.

Thẩm Viên Tinh bảo anh chờ cô ở đình hóng gió tại ngã ba đầu tiên.

Vừa bước ra khỏi ký túc xá nữ Lan Tuệ Lâu, Thẩm Viên Tinh nhìn thấy mặt trời đỏ rực trên đầu.

Hơi hối hận vì không mang theo dù khi đi ra ngoài.

Cô quấn mái tóc xoăn dài đến eo lên, chạy đến con đường rợp bóng cây cách đó không xa dưới ánh mặt trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!