Đúng là lý này.
Họ vốn không quen biết nhau, thậm chí còn chưa từng có một lời giới thiệu đàng hoàng nào. Cứ như thể ngay từ đầu, mối quan hệ giữa họ đã là giữa thợ săn và con mồi.
Hay có lẽ, là đối thủ.
Giờ đây, Cố Trà đã khác so với lần đầu tiên gặp mặt. Trì Đàm có thể cảm nhận điều đó rất rõ ràng.
Đêm đó cô tiếp cận anh với mục đích thôi miên, ôn nhu dễ gần, như một chú mèo con không có chút đe dọa nào. Ai nhìn cũng yêu thích, và anh là đàn ông, cũng không ngoại lệ.
Lần thứ hai gặp mặt, tại núi Nal , trên nền tuyết đóng băng uốn lượn, cô gái nhung tuyết vương trên vai, nói cười rạng rỡ bảo muốn anh chết, và nghĩ rằng anh nên lập tức chết quách đi .
Có khoảnh khắc, anh cảm thấy sự tàn ác đó trực tiếp đâm vào trái tim mình, muốn lăng trì xé nát anh . Thật bất ngờ anh lại khá thích điều đó.
Lần thứ ba, cồ nói không quen biết mình.
Trì Đàm cười nhạt.
Thật là đáng yêu.
Xem ra những ngày tháng trở về Khang Dụ Thành sẽ không nhàm chán.
Hai người không nói chuyện thêm.
Cố Trà yên tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng lật trang, tiếng động rất nhỏ, cũng không làm phiền người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh. Khi máy bay hạ cánh, cô đã đọc xong quyển sách , khép sách lại, nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai đầu lông mày.
Máy bay vẫn đang lăn bánh, loa phát thanh vang lên giọng nói của tiếp viên. Cố Trà nhìn ra ngoài cửa sổ, Khang Dụ Thành sau bao lâu không gặp cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Giống như Thụy Sĩ, Trung Quốc cũng đang đổ tuyết.
Bầu trời xám xịt, những tòa nhà xa xa như ảo ảnh nổi trên biển.
Khi Cố Trà thu lại ánh mắt, cô chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Cố Lệnh. Anh làm mặt quỷ, ý là đang hỏi tại sao lại ngồi cùng Trì Đàm. Còn về Khương Sán, anh ta cau chặt mày, có chút bực bội không vui, cô không có tâm trí để tìm hiểu xem anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hành khách trên máy bay lần lượt rời đi. Trì Đàm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích. Thân hình cao lớn thon dài của anh ta gần như chặn hết lối đi của Cố Trà . Cô nhàn nhạt liếc nhìn sườn mặt Trì Đàm, ra hiệu cho Cố Lệnh và Khương Sán đi trước.
Khi máy bay trống rỗng, Trì Đàm mới chậm rãi mở mắt, thẳng lưng ngồi đoan chính.
Trong số những người đàn ông mà Cố Trà từng gặp, có Cố Lệnh là công tử bột cà lơ phất phơ, có Khương Sán là phú nhị đại rộng rãi, tươi sáng, cũng có Nhạc Lâm là quân tử khiêm tốn, hoặc Cố Sâm là người trầm ổn, nội tâm.
Không một ai giống Trì Đàm, và Trì Đàm cũng không giống bất kỳ ai.
Giờ đây khi đối mặt trực tiếp, cô có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của anh ta : anh tuấn, hoàn mỹ, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, khí chất có chút u ám, lạnh lùng.
Nhìn cô, nụ cười có chút đầy suy tư, một khuôn mặt đẹp đến mức như tác phẩm xuất sắc nhất được chạm khắc tinh xảo. Có thể tưởng tượng sự xuất hiện của anh sẽ khiến giới danh môn vốn đã yên tĩnh bấy lâu của Khang Dụ Thành xao động đến mức nào.
Trong khoảng không đối diện im lặng, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Trà , mở rộng lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Cố Trà nhướng mày nhìn động tác của anh.
Trì Đàm đặt một hộp đồ chơi nhỏ tinh xảo vào lòng bàn tay cô , khép các ngón tay cô lại, rồi cúi đầu một nụ hôn đặt lên cổ tay cô.
Cảm giác lạnh buốt. Cố Trà rũ mắt quan sát người đàn ông đang hôn mình.
Trì Đàm dường như rất hài lòng với "kiệt tác" của mình, lòng bàn tay ôn nhu vu. ốt ve nơi anh vừa hôn.
"Lần sau gặp lại."
Giống như một quý ông lịch lãm, đang hôn tạm biệt cô gái của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!