Chương 46: (Vô Đề)

Cuối cùng, anh đưa tay ra. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp nắm tay cô, cô đột nhiên giơ tay, cánh tay vẽ một đường cong, dùng hết sức tát một cái.

Bốp!

Mặt Trì Đàm bị đánh lệch sang một bên, tóc mai rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt. Nửa gương mặt chìm trong bóng tối, khiến anh trông có phần âm trì.

Anh dùng lưỡi đẩy má bị đánh, nếm được mùi máu tanh, đột nhiên cong môi cười: "Cố Trà Trà, anh quá nuông chiều em rồi đúng không?"

Cố Trà nắm cằm anh xoay lại, trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: "Tôi nói cho anh biết, giao dịch là giao dịch. Đừng mơ tôi sẽ nghe lời anh răm rắp. Cái tát này còn nhẹ, sau này tôi sẽ trả lại anh gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần."

Cô hất cằm anh ra, như vứt đi rác, lúc rời đi còn lấy khăn lụa sạch trên bàn, nghiêm túc lau tay.

Tiếng bước chân xa dần, Trì Đàm nhìn căn phòng trống rỗng, hơi ngẩn ra. Tại sao anh lại cảm thấy trái tim mình như bị khoét rỗng?

Cuối cùng, anh vẫn chọn quyền thế và lợi ích, từ bỏ cô.

Nếu có thể, anh nguyện sau khi mọi chuyện thành công sẽ bù đắp cho cô thật tốt, nếu có thể…

Khi Cố Trà bước ra, trời đã gần sáng.

Văn Cảnh đứng đợi cả đêm, bất động như cây tùng, cho đến khi thấy cô bình an trở ra mới bước tới. Đứng quá lâu, cả người cứng đờ, anh suýt ngã khi Cố Trà kịp thời đỡ lấy cánh tay.

Văn Cảnh vội ổn định cơ thể, dù không nỡ vẫn rút tay về vì phép tắc: "Tiểu thư không sao chứ?"

Cố Trà ừ một tiếng: "Không sao."

Cô nhìn anh, mỉm cười: "Văn Cảnh, anh biết bao năm nay câu anh nói với tôi nhiều nhất là gì không?"

Văn Cảnh lắc đầu.

Cố Trà nhấp môi, nhẹ giọng: "Câu anh nói nhiều nhất là hỏi tôi có sao không."

Anh ngẩn ra, giọng khàn đi: "Tiểu thư chắc hẳn đã đưa ra quyết định không dễ dàng."

Cố Trà gật đầu, cười như không có gì: "Nhưng dù thế nào, Văn Cảnh, tôi sẽ không chịu thua."

"Tiểu thư sẽ thắng, tôi sẽ luôn bên cô."

Cô mỉm cười, mở cửa xe: "Cảm ơn."

Cô nói: "Về thôi, còn nhiều việc chưa giải quyết."

Việc đầu tiên Cố Trà làm khi về Cố gia là gặp Chu Khải Sinh, ghi khẩu cung. Ở lại Cục Cảnh Sát vài ngày, Chu Khải Sinh không tìm được chứng cứ nào liên quan đến việc lão gia mất tích do cô gây ra, nên thả cô.

Sau đó, Chu Khải Sinh lập đội điều tra đặc biệt để tìm kiếm lão gia Cố .

Để đảm bảo an toàn cho Cố Thương, Cố Trà không nói với Chu Khải Sinh rằng ông đang ở trong tay Trì Đàm. Gần đây, Trì Đàm không từ thủ đoạn, ai biết anh ta có làm gì khác không? Hơn nữa, có cảnh sát theo dõi chặt chẽ, có lẽ anh ta sẽ kiêng dè, và ông nội cô sẽ sống tốt hơn một chút.

Ngày Cố Trà trở về Cố gia trùng với buổi tiệc từ thiện mà Cao Văn Tâm tham gia, cô nhất định phải đến.

Louis chuẩn bị lễ phục phù hợp chủ đề tiệc, vốn là tiệc từ thiện, ăn mặc quá lộng lẫy lại không hay.

Cố Trà chỉ mặc váy dài bó ngực, tôn lên vòng một đầy đặn, eo thon, da trắng, nhan sắc nổi bật. Tóc dài được búi lỏng bằng một cây trâm hình rắn, dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng như yêu tinh thành tinh, cực kỳ quyến rũ.

Tiệc tối do một tạp chí thượng lưu trong nước tổ chức, nửa giới giải trí đều có mặt. Ngoài ra, còn có các hào môn thế gia, cậu ấm trong giới thời trang và nhân vật nổi tiếng tham gia.

Nghệ sĩ bước trên thảm đỏ, những người ngoài giới được nhân viên đón vào phòng khách quý. Sau khi đi thảm đỏ, nghệ sĩ cũng đến hậu trường chờ đợi.

Hậu trường giống như một bữa tiệc nhỏ, nơi các nhân vật nổi tiếng, giới thời trang và nghệ sĩ lẫn lộn, tụ tập thành từng nhóm ba , nhóm năm trò chuyện. Chủ đề là mấy chuyện bát quái , hoặc là tâng bốc lẫn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!