Chương 6: Thân thiết

Đào Minh Chước về tới nhà, giặt quần mất nửa tiếng đồng hồ.

Cậu cầm xà phòng giặt, chà vết dầu từng chút từng chút một, sau đó đóng vòi nước, nhìn bản thân trong gương, chậm rãi thở một hơi thật dài.

Nếu bảo trước bữa ăn này Đào Minh Chước còn bán tin bán nghi, thì lúc này đây cậu đã chắc chắn trăm phần trăm.

Trên bàn ăn rõ ràng có nhiều món dimsum như vậy, vì sao Kinh Từ lại chỉ gặp món xíu mại ở xa nhất, sau đó miếng xíu mại đó lại có thể vừa khéo rơi lên quần cậu?

Thủ đoạn nước ấm nấu ếch này thực sự rất thông minh. Đầu tiên dùng thức ăn ngon để dụ dỗ, ban đầu tỏ ra điềm tĩnh, không để lộ mục đích thật sự, sau đó bắt đầu kiên nhẫn, tấn công từng chút một.

Khi ở cùng nhau thì duy trì khoảng cách xã giao ở mức có vẻ phù hợp, nhưng trong lúc đó cũng sẽ cố tình tạo ra một vài sự cố nho nhỏ, âm thầm kéo gần khoảng cách thông qua những tiếp xúc cơ thể trông có vẻ vô tình.

Thật ra, hồi học đại học, cùng từng có người đồng tính thể hiện tình cảm với Đào Minh Chước nên cậu cũng không thấy quá khó chấp nhận. Chẳng qua, khi đối diện với lời tỏ tình của người khác, cậu thấy nên dứt khoát từ chối hoặc nghiêm túc đáp lại.

Tóm lại tuyệt đối không nên dây dưa khiến người khác chờ đợi, hơn nữa còn phải thẳng thắn cho đối phương một câu trả lời rõ ràng.

Thế nhưng vấn đề hóc búa hiện tại là Kinh Từ có vẻ rất giỏi kìm nén. Anh trước giờ chưa từng chủ động nói thẳng ra điều gì, chỉ luôn đơn phương bày tỏ thiện chí ở mức độ cao với Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước thử phân tích, cảm thấy dù sao trước đây hai người cũng chưa từng tiếp xúc, như vậy hẳn là Kinh Từ chỉ bị hấp dẫn bởi bề ngoài của cậu.

Song, nhớ lại những lời Kinh Từ từng nói trước đây với thư ký, gì mà "Cậu ấy quá quan trọng", rồi còn "Ý nghĩa của cuộc sống", rõ ràng là tình cảm rất sâu đậm…

Đến cuối bữa trưa hôm đó, Đào Minh Chước, bụng chứa mười chiếc bánh bao và tám chiếc xíu mại, cảm thấy lòng dạ rối bời. Cậu thật sự cần hai ngày để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Vì vậy, trước khi hai người chào tạm biệt, Đào Minh Chước quay sang nói: "Giám đốc Kinh…"

Kinh Từ đứng nguyên tại chỗ nhìn Đào Minh Chước nhưng không nói năng gì.

Đào Minh Chước dừng lại một lúc, sau cùng vẫn ngập ngừng gọi cả họ cả tên của anh: "… Kinh Từ, mai tôi muốn chỉnh sửa cho xong bản thiết kế final của trang phục skin hè[1], có lẽ tới giờ sẽ chỉ ăn qua loa, nên chắc không dành ra được thời gian để ăn chung với anh được."

Kinh Từ sửng sốt, hỏi: "Bận đến mức không có thời gian ăn trưa sao?"

Đào Minh Chước: "Cũng không hẳn… Chỉ là sắp hoàn thiện rồi, tôi muốn sớm xong sớm thoải mái, không muốn tiếp tục kéo dài nữa."

Kinh Từ trầm ngâm một thoáng rồi bảo: "Được."

"Vậy đợi cậu xong việc thì chúng ta lại hẹn tiếp nhé." Anh đã nói như vậy.

Đào Minh Chước thề với trời, cậu thật sự chưa từng suy diễn quá đáng, thế nhưng khi ấy cậu rõ ràng đã nhìn thấy biểu cảm thất vọng quá đỗi, khó lòng che giấu trên gương mặt của Kinh Từ.

Vì vậy, tâm trạng cậu càng thêm rối rắm.

Muốn trốn tránh là thật nhưng Đào Minh Chước cũng không nói dối. Dạo gần đây cậu thật sự đã cống hiến hơn nửa lá gan của mình cho việc thiết kế trang phục skin.

Sau khi chốt bản thiết kế cuối, tất cả họa sĩ thiết kế đều thở phào nhẽ nhõm. Dương Khả Ninh than thở: "Có ai hiểu không, bây giờ lịch sử duyệt web của tôi toàn hình tham khảo đủ loại bikini với quần short đi biển, hôm kia còn bất cẩn bị mẹ tôi trông thấy. Từ sau lần đó, cứ lúc ở nhà là bà ấy lại nhìn tôi với ánh mắt rất phức tạp."

"Biết thỏa mãn đi." Đào Minh Chước nói: "Còn nhớ series "Hạ Trùng Ngữ Băng" năm ngoái không? Khi ấy tìm hình côn trùng suốt một tháng, đến lúc ngủ cũng cảm thấy có kiến bò trên cánh tay tôi."

(Hạ Trùng Ngữ Băng: là cách viết rút ngắn của câu " – côn trùng mùa hè nào biết băng tuyết mùa đông", vì ở đây là tên riêng của series sản phẩm nên mình sẽ để nguyên âm Hán – Việt)

"Cảm ơn ngài, đã đang ngứa rồi nè." Dương Khả Ninh không nhịn được mà rùng mình. Suy nghĩ của cô trước giờ rất hay nhảy cóc, hỏi: "À đúng rồi, hôm nay ông không phải đi ăn với Giám đốc Kinh…"

Đào Minh Chước thấy đau đầu.

Cậu làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp ngắt lời: "Không phải bà suốt ngày kêu muốn uống đồ của cửa hàng trà hoa quả mới mở gần đây sao? Vừa hay hôm nay cũng không bận gì, bà nhanh hỏi xem mọi người muốn uống không, tôi mời."

Để tìm một lý do hợp lý cho việc bản thân ăn trưa cùng Kinh Từ, Đào Minh Chước đã nói với Dương Khả Ninh rằng vì cậu theo chuyên ngành sơn dầu, mà vừa khéo Kinh Từ lại rất hứng thú với việc sưu tầm tranh sơn dầu, muốn mở rộng kiến thức liên quan nên bữa trưa hàng ngày chỉ là để bàn về tác phẩm và nghệ thuật mà thôi.

Lúc đó thực ra Dương Khả Ninh có để lộ biểu cảm bán tin bán nghi nhưng Đào Minh Chước chỉ làm bộ như không thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!