Chương 50: Món đưa cơm

Thật ra phản ứng đầu tiên của Đào Minh Chước là, Lý Vũ Phách rốt cuộc có gia thế như nào, sao mua được nhiều cua hoàng đế vậy?

Sau đó, cậu thấy sai sai, ngẫm lại lời nói của Lý Vũ Phách, sau cùng nhận ra điều gì đó, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Cậu đơ người nhìn mặt Lý Vũ Phách, phát hiện gương mặt cười tít mắt trước mặt này từng chút từng chút trùng khớp với gương mặt của Lý Lam.

Mồ hôi của Đào Minh Chước tuôn như mưa.

Tuy không nhìn được mặt của bản thân nhưng cậu có thể cảm thấy vành tay mình đã nóng tới mức muốn bốc khói, mặt có lẽ cũng đã sớm đỏ bừng.

Đào Minh Chước mấy nửa ngày mới lắp ba lắp bắp thốt ra được một cậu: "… Anh là?"

Lý Vũ Phách cười hì hì nhìn cậu: "… Tôi là?"

Kinh Từ mở cửa phòng làm việc, trông thấy hai người đứng mặt đối mặt trước cửa thì thoáng sửng sốt: "Sao hai người đều đứng ở đây?"Buổi tối ăn cua ở nhà Lý Lam, Đào Minh Chước cúi gằm mặt suốt bữa ăn. Mặt cậu còn đỏ hơn cả vỏ cua luộc, chỉ muốn vùi thẳng mặt vào bát.

Sau bữa ăn, Đào Minh Chước xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát, trốn trong bếp cả buổi không bước ra.

Đào Tuyết lấy làm lạ: "Thằng nhóc này mắc tật gì vậy. Nhà chị Lý có máy rửa bát đắt tiền không dùng, lại muốn tự tay rửa, ăn nhiều quá thừa năng lượng à?"

Lúc Kinh Từ đi vào bếp, nét mặt anh trông có chút phức tạp.

Trông thấy biểu cảm ấy của anh, Đào Minh Chước không cần nghĩ cũng biết, Lý Vũ Phách hẳn đã kể cho Kinh Từ nghe về cuộc nói chuyện ngoài cửa phòng của hai người hôm nay.

Cậu ngượng đến mức ngón tay, ngón chân co quắp hết lại, lập tức quay lưng, tiếp tục gục đầu ra sức chà bát.

Kinh Từ không kìm được muốn phì cười. Nhưng anh biết, cho dù lúc này anh có nói gì đi nữa thì cũng sẽ chỉ khiến Đào Minh Chước thêm xấu hổ, bèn yên lặng vươn tay, xoa tóc cậu.

Đào Minh Chước quay sang, nhìn mặt Kinh Từ một lúc.

Sau cậu cúi đầu, hùng hổ hôn "chụt" một cái to lên mặt Kinh Từ.

Cậu hít sâu một hơi, quay người đi, tiếp tục cúi đầu rửa bát, lúc sau nghiến răng nghiến lợi hỏi: "…Sao anh không nói sớm cho em biết?"

Kinh Từ thở dài: "Chủ yếu vì trước ngày hôm nay, em và anh trai anh đều chưa từng xuất hiện cùng một lúc trước mặt anh nên anh quên mất còn chuyện này."

Đào Minh Chước thật ra cũng biết chuyện này không thể trách Kinh Từ. Chẳng qua cậu không đủ dũng cảm để nhớ lại những lời mình đã vênh váo và hống hách nói với Lý Vũ Phách lúc trưa, cậu vô cùng mong muốn được bắt đầu lại cuộc đời mình.

Đào Minh Chước ấp úng: "… Đều là lỗi của anh!"

Kinh Từ: "Do anh, do anh."

Đào Minh Chước im lặng một lúc: "Tối… Tối phải đền bù cho em."

Kinh Từ mỉm cười: "Sẽ đền, sẽ đền."

"Nhưng mà anh trai anh thật ra có ấn tượng rất tốt với em." Kinh Từ nói: "Anh ấy bảo hai người hôm nay trò chuyện rất vui vẻ, cảm thấy tình cảm của chúng ta hẳn cũng rất bền vững."

Đào Minh Chước: "…?"

Đào Minh Chước hoàn toàn không dám nghĩ sâu về hàm ý của cụm "trò chuyện rất vui vẻ" trong câu kia. Song, sau khi biết đối phương có ấn tượng khá tốt với mình, Đào Minh Chước coi như không ngại ngùng tiếp nữa, lại có dũng khí để ngồi nói chuyện cùng Lý Vũ Phách.

Sau bữa ăn, bọn họ ngồi ở bàn ăn trong nhà Lý Lam, vừa ăn hoa quả, vừa hàn huyên về tình hình dạo gần đây của từng người.

Lý Vũ Phách kể bản thân dự định cuối năm sẽ kết hôn với bạn gái. Đào Minh Chước nghe thấy hai chữ "bạn gái" thì da đầu càng thêm tê dại, không tránh khỏi nhớ lại những lời nói ngang ngược của bản thân lúc trưa.

Kinh Từ nhịn cười, lặng lẽ nắm lấy tay Đào Minh Chước dưới gầm bàn.

Đào Tuyết gửi lời chúc phúc tới Lý Vũ Phách, bày tỏ bản thân sắp sửa có thể ly hôn với tên đàn ông khốn nạn kia, chuẩn bị sau khi vụ kiện kết thúc và đứa nhỏ chào đời thì sẽ cùng Lý Lam mở thêm chi nhánh tiệm làm móng, vui vẻ trở thành phú bà độc thân độc lập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!