*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra trước khi tới nước U, Đào Minh Chước đã quyết định sẽ không tiếp tục làm mình làm mẩy nữa. Cậu không muốn tiếp tục dùng "trao đổi bữa ăn" làm quân bài để đổi lấy những cử chỉ thân mật vốn nên có giữa bản thân và Kinh Từ, cũng không muốn viện cớ "đi ăn bít tết kèm khoai tây nghiền" để tới nước U tìm Kinh Từ. Cậu muốn tự chính miệng mình nói với Kinh Từ rằng cậu thật sự rất nhớ anh.
Nhưng Đào Minh Chước không ngờ được, ngày hôm ấy, ở cửa hàng màu vẽ, cậu chưa kịp chuẩn bị trước thì đã được nghe lời tỏ tình từ tận đáy lòng của Kinh Từ dành cho mình.
So với sự lắp ba lắp bắp, nói ra toàn những lời chân thành nhưng ngô nghê khi Đào Minh Chước tỏ tình, lời thổ lộ của Kinh Từ trôi chảy hơn rất nhiều. Rõ ràng đều là những câu từ tinh tế và ấm áp, ấy vậy mà câu nào câu nấy cũng có lực sát thương cực lớn, hơn nữa còn để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Chờ tới khi tỉnh táo lại, Đào Minh Chước chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như tê dại.
Bây giờ, mỗi lần nằm mơ, Đào Minh Chước sẽ hồi tưởng lại những lời thổ lộ ở cửa hàng màu vẽ của Kinh Từ. Chỉ cần nhớ lại đoạn dài những câu lặp cấu trúc "rất thích" mà Kinh Từ đã nói với mình là cậu sẽ phấn khích tới mức phải nhảy khỏi giường, đi qua đi lại trong phòng khách sạn như phát điên thì mới có thể làm dịu bớt nhịp dồn dập nơi lồng ngực.
Còn về những giây phút ân ái ở khách sạn sau đó, Đào Minh Chước cảm thấy bản thân như đang sống mơ.
Dù cho sau này về nước rồi, cuộc sống trở lại với quỹ đạo bình thường, mỗi ngày khi tỉnh giấc, Đào Minh Chước đều yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt Kinh Từ một lúc thật lâu.
Cứ nghĩ tới việc người tốt đẹp như này là thuộc về mình, Đào Minh Chước vừa vui sướng, vừa đắc ý.
Cậu sẽ nhân lúc Kinh Từ còn chưa tỉnh giấc, trước tiên lén lút để lại những dấu vết chỉ thuộc về cậu trên người anh, sau đó vừa giả bộ ngái ngủ vừa gọi Kinh Từ dậy. Khi Kinh Từ đứng trước gương chất vấn cậu, cậu sẽ để lộ nét mặt hết sức ngơ ngác và vô tội...
Giờ nghỉ ngơi buổi sáng ngày đi làm, mấy người thuộc nhóm thiết kế tụ tập tán gẫu.
Hứa Dịch: "Nghe đồn công ty chúng ta định mở chi nhánh ở nước U, dự kiến cuối năm nay sẽ hoàn thiện tương đối."
Thật ra đợt trước Đào Minh Chước cũng nghe ngóng được một vài thông tin liên quan từ chỗ Kinh Từ, thế nhưng lúc này đây, cậu chọn giả ngốc, chỉ cầm cốc nước nghe mọi người trò chuyện.
Dương Khả Ninh nói: "Đúng rồi, hơn nữa ông chủ lớn của chúng ta cũng đã quay lại. Hôm nay tôi thấy anh ấy ở dưới tầng, có lẽ cũng vì chuyện chi nhánh."
Hứa Dịch gật đầu: "Phải đó. Tôi nghe người ta kể là hai người sếp Lý và sếp Kinh trước đây có quan hệ rất thân thiết, tuy cách nhau hơn chục tuổi nhưng quan hệ cực kỳ tốt, thuộc kiểu không gì không thể chia sẻ với nhau. Nghe bảo năm ấy khi sếp Kinh theo học tại đại học nước U, chính sếp Lý là người tới tham gia lễ tốt nghiệp của sếp Kinh."
Đào Minh Chước: "…?"
Dương Khả Ninh cũng nhận ra điều gì đó, có phần căng thẳng quan sát biểu cảm của Đào Minh Chước, hỏi: "… Thật hay điêu vậy? Sao nghe không đáng tin chút nào cả?"
Hứa Dịch nhún vai: "Tôi cũng chả biết thật hay điêu, chỉ nghe mọi người đồn vậy thôi."
Đào Minh Chước biết ông chủ lớn của công ty là Lý Vũ Phách, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, chỉ mới từng nhác thấy từ phía xa. Trường hợp như Kinh Từ thật sự vô cùng hiếm hoi. Trên thực tế, những nhân sự cấp cao giống Lý Vũ Phách vốn chẳng có cơ hội nào để chạm mặt với nhân viên bộ phận nghiên cứu và phát triển như bọn họ.
Vừa dứt lời, mấy người bọn họ lập tức trông thấy Kinh Từ và Lý Vũ Phách xuất hiện ở phía bên kia thang máy, theo sau là trợ lý và thư ký.
Lý Vũ Phách đang cười cười nói nói cùng Kinh Từ.
Cả hai đều mặc vest. Lý Vũ Phách phong thái phi phàm, Kinh Từ nhã nhặn lịch lãm, hai người họ đứng sóng vai bên cạnh nhau, nổi bật vô cùng giữa đám đông.
Đã thế giây tiếp theo, trước bao con mắt dõi theo, Lý Vũ Phách choàng tay qua vai Kinh Từ không chút ngại ngần, cúi đầu, vừa cười tít mắt vừa nói gì đó bên tai Kinh Từ.
Mấy cô nhỏ bên cạnh Đào Minh Chước đều "Ố" một tiếng, bắt đầu thì thà thì thầm.
Mặt Dương Khả Ninh căng cứng, cô thấp thỏm quan sát sắc mặt Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước không nói năng gì.
Cậu thấy Kinh Từ lộ vẻ bất đắc dĩ, vừa nói gì đó, vừa mỉm cười đẩy cánh tay Lý Vũ Phách ra.
Tuy có đẩy cánh tay Lý Vũ Phách ra nhưng Kinh Từ vẫn cười tươi vui vẻ, trông biểu cảm của anh không có chỗ nào là khó chịu, vậy nên trong mắt những người khác, tương tác qua lại giữa Kinh Từ và Lý Vũ Phách giống như đang liếc mắt đưa tình.
Đào Minh Chước cảm thấy rất không thoải mái.
Cậu hít sâu một hơi, nhìn chòng chọc nhóm mấy người cùng đi chung thang máy bọn họ. Lúc cúi xuống, cậu phát hiện mấy phút trước Đào Tuyết có nhắn tin cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!