Người nói bản thân không chờ nổi dù chỉ một giây là Đào Minh Chước, người đột nhiên trở nên thẹn thùng, ngại ngùng, chần chà chần chừ sau khi về tới khách sạn cũng là cậu.
Hai người không rõ đã hôn nhau bao lâu, chiến trường cũng dần dịch chuyển từ lối ra vào trước cửa phòng lên đến trên giường, bầu không khí đã được hâm nóng tới mức vừa đủ, còn tiếp tục hôn chay như này nữa thì cả hai đều phải chịu dày vò.
Thế nhưng, khi nhìn vào hai mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước chợt trở nên nhát cáy.
Kinh Từ thấy cậu hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng nói như thể đang tự thêm dũng khí cho bản thân: "Vậy, vậy em bắt đầu đây nhé!"
Kinh Từ gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của cậu.
Đào Minh Chước im lặng nhìn mặt Kinh Từ một lúc, bỗng nhiên hắng giọng: "Cái đó, em, em đi uống miếng nước trước đã…"
Kinh Từ: "…"
Kinh Từ kéo cánh tay cậu, khẽ hỏi: "Đào Minh Chước, em đang lo lắng điều gì?"
Đào Minh Chước bị chọc trúng tim đen mặt lập tức đỏ lựng. Cậu cúi đầu ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng thốt ra một câu: "Em, em sợ."
Kinh Từ: "…?"
Đào Minh Chước biết Kinh Từ đang nhịn cười, cậu trông càng thêm nhụt chí.
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng giải thích cho bản thân: "Là sợ đó… Sợ anh bị thương, sợ bản thân có lẽ không thể cho anh trải nghiệm tốt đẹp. Trước đó anh cũng nói em hôn môi rất vụng, nếu em làm tệ cả chuyện này thì thật sự sẽ rất mất mặt, nhưng em vốn ngốc mà…"
Đào Minh Chước đang lẩm bẩm lầm bầm thì đột nhiên cảm thấy Kinh Từ nhổm người dậy, sau đó anh trực tiếp ngồi vắt ngang trên người cậu.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, đồng thời Kinh Từ vươn tay, đặt ngón trỏ lên môi Đào Minh Chước, không cho cậu nói tiếp nữa.
Kinh Từ khẽ bảo: "Chỉ cần ở bên em, dù làm gì thì cũng sẽ là trải nghiệm đẹp đẽ nhất đối với anh."
Đào Minh Chước như ngừng thở.
"Đương nhiên…" Anh nói: "Nếu em không muốn làm thì chúng ta cũng có thể dừng lại ở đây, em không cần phải cảm thấy bất kỳ áp lực nào."
Ngoài miệng nói không tạo áp lực, nhưng giây tiếp theo, Kinh Từ lại cụp mắt, đưa bàn tay còn lại lên rồi chậm rãi cởi từng chiếc, từng chiếc cúc áo sơ
-mi của mình.
"Em tự mình chọn đi." Sau đó anh ngước lên, dịu dàng hỏi Đào Minh Chước: "Được không?"Đêm khuya vắng lặng.
Rạng sáng, bên ngoài đổ mưa. Tiếng mưa bị lớp rèm dày của phòng khách sạn chặn lại, nghe không thật rõ, ngược lại có chút ồm ồm.
Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, về sau tiếng mưa trở nên dồn dập. Không gian trong phòng tưởng chừng im ắng nhưng thi thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng động khác lạ, hòa chung cùng tiếng mưa.
Túi giấy đựng màu vẽ sơn dầu bị vứt lung tung trên bàn. Một lọ màu đỏ bên trong lăn tới mép bàn, rơi xuống tấm thảm trải sàn mềm mại, không tạo chút tiếng động nào.
Thời gian đêm nay dường như trôi chậm vô cùng, ít nhất có Kinh Từ cảm thấy như thế.
Tuy Đào Minh Chước trông vô cùng lúng túng, ngoài miệng hết lần này tới lần khác hỏi Kinh Từ liệu có muốn dừng hay không, thế nhưng Kinh Từ lại chẳng hề thấy cậu chậm lại dù chỉ một chút, về cơ bản chỉ là lời hỏi ý kiến đầu môi chót lưỡi mà thôi.
Về sau Kinh Từ nhận ra, nói dừng lại và không nói dừng lại thì kết quả đều như nhau. Vậy nên khi Đào Minh Chước hỏi tiếp, anh bèn dứt khoát không trả lời nữa.
Đến lúc dừng lại, Kinh Từ phát hiện mặt Đào Minh Chước đỏ lựng, mắt cậu cũng đỏ hoe.
Ánh sáng trong phòng khá tối nhưng Kinh Từ phát hiện đuôi mắt của Đào Minh Chước lấp lánh ánh sáng li ti. Anh ngẩn người, vươn tay chạm vào đuôi mắt của Đào Minh Chước, cảm giác truyền tới nơi đầu ngón tay quả nhiên là lạnh lẽo.
Kinh Từ đưa tay xoa tóc cậu, nhẹ nhàng hỏi: "… Sao lại khóc rồi?"
Đào Minh Chước im lặng nhìn mặt anh, sau đó cúi đầu, vùi mặt mình vào cổ Kinh Từ dụi dụi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!