Cuộc điện thoại này kết thúc vào lúc nửa đêm.
Sau khi cúp máy, Đào Minh Chước lập tức lao vào phòng tắm tắm rửa, đến khi trở ra nốc thêm hai bình nước lớn, vậy nhưng trong lòng vẫn rạo rực như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Tuy có thể trông thấy gương mặt đối phương qua màn hình, có thể nghe thấy rõ tiếng th* d*c của đối phương qua loa, nhưng suy cho cùng vẫn không thể thật sự chạm vào người mà bản thân nhung nhớ.
Với Đào Minh Chước, tất cả những gì hai người vừa làm cách một lớp màn hình đều như gãi không đúng chỗ, chỉ khiến ngọn lửa sâu trong lòng càng thêm rực cháy dữ dội hơn mà thôi.
Một ngày dài tựa một năm cũng chỉ đến thế này. Mười ngày tưởng chừng ngắn ngủi mới trôi qua được một nửa, Đào Minh Chước đã cảm thấy bản thân không chịu đựng thêm được nữa.
Cậu nhắn tin cho Kinh Từ, câu chữ toàn là bóng gió, ám chỉ: [ Dương Khả Ninh vừa báo em thứ Sáu này được nghỉ, cộng với hai ngày cuối tuần là thành một kỳ nghỉ ngắn ngày. ]
Kinh Từ nhắn tin trả lời: [ Hay quá. Dạo này em cũng bận rộn, vừa đúng lúc được nghỉ ngơi mấy hôm. ]
Đào Minh Chước bặm môi.
Một câu "Em nhớ anh" được nhập vào khung thoại rồi lại bị xóa bỏ, xóa rồi lại nhập, sau cũng biến thành một câu hết sức vòng vèo: [ Em thấy món bít tết kèm khoai tây nghiền lần trước anh cho em xem ảnh trông rất ngon, có chút… muốn được đích thân nếm thử. ]
Một lúc sau, Kinh Từ trả lời cậu bằng một hình nhãn dán "bé ếch xanh mỉm cười" thâm thúy.
Kinh Từ: [ Tới tìm anh đi. ]
Hoàng hôn vài ngày sau đó, Kinh Từ bước khỏi thang máy của khách sạn, vừa liếc mắt đã thấy Đào Minh Chước đang đeo ba
-lô đứng trước cửa khách sạn, đang ngẩn người nhìn chằm chằm đài phun nước ở cửa.
Đào Minh Chước đang chú tâm ngắm nhìn thì chợt cảm thấy có người kéo mình từ phía sau. Cậu hoang mang lùi lại mấy bước, phát hiện Kinh Từ đứng sau lưng mình, bảo: "Cẩn thận."
Sau khi hoàn hồn, Đào Minh Chước phát hiện có những cột nước lớn nối đôi nhau bắn lên cách chỗ cậu vừa đứng không xa. Nếu Kinh Từ không kéo cậu tránh ra thì có lẽ lúc này cả người và balo của cậu đã ướt như chuột lột.
Đào Minh Chước mắt chữ O, mồm chữ A: "…"
Kinh Từ nói: "Hôm trước anh có thấy người đứng chỗ giống em, cậu ta không may mắn được như này, bị nước bắn ướt sũng."
Đào Minh Chước lúc này mới sợ hãi: "…. Này là ám khí rồi."
Kinh Từ bật cười: "Đài phun nước đẹp đến thế sao?"
Đào Minh Chước gật đầu: "Đẹp, màu sắc của nước biến đổi rất phức tạp."
Kinh Từ: "Nước không phải màu trong suốt sao?"
Đào Minh Chước đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán: "Không phải đâu. Nước thì trong suốt nhưng ánh sáng và cảnh vật xung quanh nước đều có màu sắc. "Trong suốt" thực chất một loại cảm nhận, vì liên quan tới hiện tượng khúc xạ và phản xạ ánh sáng nên bình thường khá khó để tái hiện lại lúc vẽ, đòi hỏi người họa sĩ phải có kỹ năng và nền tảng…"
Đào Minh Chước nhận ra bản thân đang tự huyên thuyên một mình về những thứ nhạt nhẽo với Kinh Từ, bèn hắng giọng bảo: "Đi ăn thôi."
Bọn họ đi ăn món bít tết kèm khoai tây nghiền nổi tiếng của nước U.
Trông bên ngoài thì cũng khá ổn, thế nhưng Đào Minh Chước vừa bỏ miệng một miếng thì đã suýt phun thẳng ra ngoài. Cậu trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được rằng một phần khoai tây nghiền bé tí tẹo lại có thể cùng một lúc chứa đựng năm mùi vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn, bên trong không biết đã bỏ bao nhiêu loại gia vị kỳ lạ và bí ẩn.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Đào Minh Chước thấy Kinh Từ chỉ tay về phía ngõ nhỏ bên cạnh, hỏi: "Em muốn đi dạo chút không?"
Đào Minh Chước nhìn con ngõ nhỏ tối om kia, cảm thấy tối muộn đi bộ ở đây có lẽ không an toàn cho lắm. Thế nhưng, khi ngước lên trông thấy đôi mắt thấp thoáng nét cười của Kinh Từ, lời từ chối đã tới cửa miệng của Đào Minh Chước lại vòng một vòng nuốt trở vào. Cậu đắn đo một chốc, sau cũng vẫn đồng ý: "Được."
Đào Minh Chước ban đầu những tưởng Kinh Từ chỉ định đi dạo lang thang, không mục tiêu.
Song, đi được một lúc, Đào Minh Chước chợt nhận ra Kinh Từ dường như rất quen thuộc với con đường này. Anh rất hiếm khi nhìn ngó xung quanh, chỉ hướng thẳng về trước, như thể trong lòng đã có sẵn một điểm đến.
Con ngõ rất hẹp, đèn đường tù mù, hai bên đường là những tòa kiến trúc nhỏ được xây từ gạch đỏ, mang đậm phong cách xứ đất khách. Tầng trệt của những tòa kiến trúc nhỏ này đều là cửa hiệu buôn bán. Đa số các cửa hiệu đều đã đóng cửa nhưng cũng có số ít vẫn để bật ánh đèn cam leo lét ở cửa sổ trưng bày, khiến việc đi dạo bộ thêm phần thú vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!