Chương 46: Được không?

Đào Minh Chước không tin nổi vào tai mình.

Kinh Từ ngược lại không chút sốt ruột, vừa kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu vừa vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước tuổi trẻ sung mãn, vốn chẳng chống đỡ nổi lời trêu ghẹo vừa rồi của Kinh Từ. Đã thế, khi vươn tay chỉnh lại cổ áo, đầu ngón tay của Kinh Từ còn lướt qua ngực cậu như có như không. Cậu hoàn toàn bất lực trước đòn tấn công âm thầm nhưng đầy tác động này, hơi thở lập tức trở nên dồn dập.

Kinh Từ rũ mi, khóe miệng khẽ nhếch. Lúc anh định nói gì đó, Đào Minh Chước bỗng chợt bừng tỉnh, lùi giật ra sau nửa bước như vừa nhớ ra điều gì.

Cậu lớn tiếng nói: "Không được, không được. Anh còn chưa ăn tối!"

Kinh Từ: "…"

Tay Kinh Từ lơ lửng giữa không trung. Anh có chút ngạc nhiên, vì hoàn toàn không ngờ được Đào Minh Chước lại sẽ né tránh. Anh càng không ngờ được bản thân đã thúc đẩy tới bước này mà Đào Minh Chước lại đột nhiên kêu ngừng, hơn nữa nguyên nhân kêu ngừng lại vì anh "còn chưa ăn tối".

Đào Minh Chước để lộ biểu cảm vô cùng xót xa: "Hơn nữa đây là cơ thể của anh. Việc không dùng bao không phải quân bài để anh đổi chác cùng em thêm mấy bữa ăn. Anh phải suy nghĩ nhiều hơn vì cơ thể mình có biết không?"

Cậu quay mặt đi, nhấn nút bật ấm đun nước, sau đó làm bộ điềm tĩnh rồi bổ sung một câu: "Lần… lần sau em sẽ nhớ để mua đúng kích cỡ."

Nước trong ấm bắt đầu sôi lăn tăn, Kinh Từ thì sửng sốt.

Người bên cạnh rõ ràng đã ngượng tới mức mặt đỏ lựng, ngoài miệng nghe có vẻ như đang bảo "Em chẳng quan tâm anh đâu", nhưng sự thật là trong mắt, trong tim cậu toàn bộ đều là anh.

Sau khi đun nước xong, phòng bếp lại trở về với yên tĩnh.

Kinh Từ hoàn hồn, mỉm cười bảo: "Được."

"Đúng rồi." Anh nói với Đào Minh Chước: "Ngày kia anh phải tới nước U công tác, mười ngày."

Đào Minh Chước suýt chút nữa nhảy dựng tại chỗ.

"Mười ngày?" Cậu không sao tin nổi: "Sao anh không nói sớm cho em biết?"

Kinh Từ mỉm cười bất đắc dĩ, đáp: "Bây giờ không phải anh đang báo trước cho em sao?"

Nhận ra Kinh Từ đang nhìn mình, Đào Minh Chước vội vàng kiểm soát biểu cảm trên mặt, tiếp tục phát huy kỹ năng "trong ngoài bất nhất" tới cảnh giới cao nhất: "Em, em thì có thể có vấn đề gì chứ?"

Cậu không ngừng cào tay vào mép thớt, một lúc sau hỏi bằng giọng ồm ồm: "Nhưng không có em bên cạnh, anh sẽ có tròn mười ngày không cách nào ăn uống hẳn hoi được, bản thân anh chịu nổi không?"

Kinh Từ đáp: "Ăn uống… hẳn không phải chuyện anh nhớ nhung nhất."

Kinh Từ không nói thẳng ra nhưng Đào Minh Chước có lẽ đã hiểu ngay lập tức. Cậu âm thầm mím môi, có chút vui vẻ.

Thế nhưng đi công tác mười ngày thực sự không phải chuyện nhỏ, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước cúi đầu ngẩn người, dường như đang mắc kẹt trong vòng xoáy của sự rối rắm, biết ngay cậu vẫn đang lo lắng cho anh.

Kinh Từ biết vào lúc như này cần chọc Đào Minh Chước một chút, mới có thể khiến cậu thoát khỏi thứ cảm xúc ấy.

Kinh Từ nhẹ giọng hỏi: "Không nỡ xa anh à?"

Quả nhiên, tai Đào Minh Chước "piu" một cái dựng đứng, chẳng chút phòng bị đã lập tức dính câu. Cậu lầm bầm: "Đâu có… rõ ràng là anh không nỡ xa em."

"Có điều không sao." Cậu nhìn mặt Kinh Từ không chớp mắt, sau đó quay đi, lẩm bẩm một mình: "… Tự em có cách."

Hôm Kinh Từ vừa hạ cánh tới nước U, lịch trình bận tới bù đầu bù tai, cũng may hai ngày nữa Lý Vũ Phách sẽ bay tới, giúp anh xử lý sự vụ của chi nhánh mới.

Buổi tối, sau khi trở về khách sạn, Kinh Từ mở điện thoại, phát hiện nửa tiếng trước Đào Minh Chước có gửi cho mình một tin nhắn.

Đào Minh Chước: [ Anh ăn chưa? ]

Kinh Từ trả lời: [ Chưa, cuộc họp vừa kết thúc. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!