Chương 45: Chốt kèo chứ

Sau khi Đào Minh Chước nói ra câu đó, không chỉ Kinh Từ bên cạnh cậu im lặng, ngay cả Ôn Thái Y đang chơi bóng một mình cũng như thể nghe hiểu, ngơ ngác quẫy đuôi nhìn cậu.

Kinh Từ hoài nghi mình có lẽ đã nghe nhầm, ngập ngừng hỏi: "Gì cơ?"

Anh trông thấy ban đầu mặt Đào Minh Chước đỏ một cách đáng ngờ. Nhưng sau đó cậu lại ưỡn ngực, nói rất đỗi hùng hồn: "Con người ai cũng có h*m m**n. h*m m**n lớn nhất của anh hiện tại là ăn uống, còn em… em không cần thứ đồ vật chất gì từ chỗ anh cả, vậy nên cũng không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta chỉ đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau thôi."

Thật ra chính bản thân Đào Minh Chước cũng không hiểu mình vừa nói liên thiên gì.

Kinh Từ nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau khẽ chớp mắt rồi mỉm cười như thể đã ngộ ra điều gì, nói: "Anh hiểu rồi."

Đào Minh Chước thực sự có chút chột dạ. Cậu suy nghĩ một chốc, ấp úng nửa ngày mới thốt nổi một câu: "Vậy… lau mồ hôi trên mặt giúp em. Này là cho bữa sáng vừa nãy."

Kinh Từ đáp: "Được."

Đào Minh Chước phát hiện, khi nói ra mấy câu như "dùng cơ thể để trao đổi", mấy gã sếp tổng ngang ngược trong truyện tranh đều luôn rất hùng hổ, thế nhưng tới lượt cậu, không những chẳng có chút khí thế nào, hơn nữa còn khiến Đào Minh Chước sau đó ngượng muốn chết.

Thêm vào đó, cậu hoàn toàn không nói được lời nào quá cay nghiệt với Kinh Từ, vậy nên chẳng những không thể hiện được chút cảm giác "yêu đương cưỡng ép đau khổ" nào, ngược lại còn có cảm giác… như trẻ mẫu giáo chơi trò gia đình ôm qua hôn lại, thay phiên ăn cơm.

Trong lúc cậu ngẩn người, Kinh Từ đã rút một tờ giấy từ trong hộp giấy bên cạnh rồi vươn tay, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Đào Minh Chước.

Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng.

Sống mũi của Đào Minh Chước không hiểu sao lại thấy cay cay, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân thật chẳng có tiền đồ gì cả. Cậu nhận ra bản thân không cách nào nổi giận với Kinh Từ. Chỉ cần Kinh Từ đối xử tốt với cậu dù chỉ một chút là Đào Minh Chước bắt đầu phân vân không biết vừa rồi lời nói của mình liệu có dữ quá không, giọng điệu liệu có nặng nề quá không.

Cậu không kìm được muốn kéo tay Kinh Từ, nói với anh rằng thật ra bản thân không cố ý nói vậy đâu, hỏi anh liệu bây giờ chúng ta lập tức làm lành có được không.

Trong lúc thất thần, cậu nghe thấy Kinh Từ hỏi: "Anh có thể trả trước cho bữa trưa hôm nay không?"

Đào Minh Chước sửng sốt. Cậu không rõ Kinh Từ có ý gì, nhưng vẫn ngập ngừng đáp: "Được."

Kinh Từ gật đầu, sau đó vòng tay ôm lấy cổ Đào Minh Chước, đặt lên môi cậu một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Một nụ hôn rất khẽ, rất ngắn ngủi, nhưng chính thứ cảm giác dây dưa chẳng thể dứt này gần như đã câu mất linh hồn của Đào Minh Chước chỉ trong tích tắc.

Ngay khi Đào Minh Chước sắp không nhịn được mà đáp lại nụ hôn, Kinh Từ buông tay, hơi ngửa đầu ra sau.

Kinh Từ mỉm cười hỏi: "Như vậy được chứ?"

Đào Minh Chước ngớ người hồi lâu, luống cuống cúi đầu để che giấu việc bản thân vẫn chưa thấy đủ. Cậu khẽ ho khan: "Được, được rồi."

Đào Minh Chước phát hiện bản thân đột nhiên không còn hối hận đến thế nữa. Chờ mấy ngày nữa rồi hẵng làm hòa dường như cũng là một ý tưởng khá hay. Cậu trầm tư một chốc, rồi lập tức bổ sung với chất giọng khàn khàn: "Tuy nhiên quyền quyết định nằm trong tay em. Lần sau tốt nhất anh nên hỏi em xem có được không rồi hẵng làm, hiểu chứ?"

Kinh Từ mỉm cười, đáp: "Tuân lệnh."

Đào Minh Chước vô cùng dồi dào năng lượng, ngay hôm sau đã biên xong bản "Hướng dẫn trao đổi bữa ăn 1.0" hoàn hảo. Cậu chỉ vào đống điều khoản bản thân đã liệt kê, nói: "Bữa sáng khá đơn giản, có thể dùng những tiếp xúc cơ thể đơn giản như giúp thay quần áo, hôn chào buổi sáng hay xoa đầu để trao đổi."

Kinh Từ gật đầu.

Đào Minh Chước hắng giọng, lật sang trang sau: "Với bữa trưa, vì bình thường chúng ta chủ yếu ăn ở công ty, hoàn cảnh có nhiều hạn chế, nhưng phòng làm việc của anh khá riêng tư, nên em sẽ lựa chọn một trong hai giữa hôn môi và ôm… Anh thấy có hợp lý không?"

Kinh Từ đáp: "Hợp lý."

Đào Minh Chước "Ừm" một tiếng, lật sang trang cuối cùng với vành tai phớt hồng: "Còn bữa tối thì khá phức tạp. Vì cá nhân em cảm thấy bữa tối là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, vậy nên…"

Kinh Từ nhìn mặt cậu, vừa tươi cười rạng rỡ vừa nói: "Thật ra dù em không ăn cùng anh thì anh cũng bằng lòng làm những chuyện này với em."

Đào Minh Chước thoáng ngớ người.

Năm giây sau, cậu mặt đỏ tía tai, bắt đầu bắn một tràng dài lộn xộn: "Em, em có nói em thích thân mật với anh đâu. Em chỉ cảm thấy rõ ràng nếu để anh vừa ngắm nhìn em vừa ăn thì em thiệt quá, nhưng em cũng chẳng muốn anh bù đắp hay trao đổi bằng vật chất, nên đành gắng miễn cưỡng để anh với em…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!