Chương 44: Trao đổi

Sau một đêm bình tĩnh lại, Đào Minh Chước thật ra đã không còn buồn rầu như trước nữa. Tuy mỗi lời cậu nói ra đều mang sắc thái giận dữ như "Em vẫn đang giận đấy" cùng "Nếu anh không thích em thì em cũng không cần thích anh nữa", nhưng chỉ cần cẩn thận cân nhắc nội dung thì sẽ phát hiện ra những lời chua ngoa ấy thật ra đều bắt nguồn từ việc cậu để tâm tới Kinh Từ.

Sáng nay, khi Đào Minh Chước tới nhà Đào Tuyết lấy đồ bếp, Đào Tuyết cũng theo cậu về nhà một chuyến.

Trên đường, Đào Tuyết sực nhớ ra, nói với cậu: "Đúng rồi, em gửi lời cảm ơn tới Kinh Từ giúp chị nhé."

Lúc này Đào Minh Chước mới biết chuyện, mấy hôm trước Kinh Từ đã thuê luật sư giúp Đào Tuyết, là luật sư của văn phòng luật có tiếng trong thành phố, dày dặn kinh nghiệm, chỉ riêng phí tư vấn thôi cũng đã đắt đỏ.

Bố mẹ họ từ đầu tới cuối vẫn cho rằng Đào Tuyết đang trong cơn giận dữ, quyết định đưa ra quá mức bồng bột, khuyên cô nên suy nghĩ thêm về chuyện ly hôn nhưng Đào Tuyết sớm đã không còn bận tâm tới suy nghĩ của hai người họ.

"Chị sống cho chị, không phải cho bố mẹ, nên chị vẫn muốn ly hôn." Đào Tuyết nói: "Con người chỉ sống một lần, sống sao để bản thân được thoải mái là quan trọng nhất."

Đào Minh Chước: "Em hiểu cả. Có điều đây là lý do chị để đống sách hướng dẫn nuôi dạy trẻ tích bụi, ngày ngày đọc truyện tranh ngôn tình sao?"

Đào Tuyết khẽ ho khan: "Đúng là truyện tranh, nhưng mà không phải truyện tranh ngôn tình… Đúng rồi, đúng rồi. Vừa khéo chị mới đọc xong mấy cuốn truyện mang theo tới nhà chị Lý, em giúp chị một tay, mang thêm hai chồng qua cho chị."

Đào Minh Chước: "…"

Đào Minh Chước tiện tay lật coi thử, chỉ thấy chẳng có gì đáng coi. Cậu cảm thấy nếu tương lai có một ngày Đào Tuyết và Dương Khả Ninh được gặp nhau thì nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói.

Trong lòng Đào Minh Chước vốn vẫn còn chút chua chát, sau khi rời khỏi nhà Đào Tuyết, cậu cuối cùng đã bình tĩnh, có thể suy xét một cách lý trí về mối quan hệ giữa mình và Kinh Từ.

Cậu biết Kinh Từ cũng để cậu trong lòng.

Trong tình yêu, quả thực có rất nhiều người sẵn sàng hy sinh cho người yêu, nhưng để có thể "yêu ai yêu cả đường đi", đồng thời còn suy nghĩ chu đáo vì gia đình đối phương như này lại cực kỳ hiếm. Nếu trong lòng Kinh Từ không có cậu, chỉ vì muốn ăn cùng cậu, thì khoảng thời gian trước, anh đã không cần chọn tiếp tục giấu diếm bệnh tình của bản thân dù phải nhịn đói một thời gian dài như vậy, chỉ để cậu có thể chuyên tâm xử lý chuyện của Đào Tuyết.

Biết trong lòng Kinh Từ có mình là một chuyện, Đào Minh Chước là người không có cảm giác an toàn, cậu vẫn muốn hỏi thẳng rằng "Rốt cuộc anh có để em trong lòng không?", cũng rất muốn hỏi anh "Anh thích em đến nhường nào?". Cậu muốn nghe chính miệng Kinh Từ thừa nhận anh quan tâm cậu.

Trên thực tế, Đào Minh Chước lúc này cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.

Vì trong mắt cậu, việc hiểu nhầm người khác yêu thầm cậu… thật sự quá đỗi, hết sức mất mặt.

Phần lớn dụng cụ làm bếp Đào Minh Chước mang về từ chỗ Đào Tuyết đều chỉ để ngắm chứ không để dùng, cách sử dụng phức tạp và khó hiểu, cậu vẫn đang phải mày mò, chỉ có chiếc lò nướng mini là trông có vẻ dễ thao tác. Thêm vào đó, khi mua rau củ ở siêu thị, Đào Minh Chước có mua một túi đế bánh trứng tart làm sẵn, vậy nên cậu chuẩn bị sẽ dùng lò nướng mini để nướng mấy chiếc bánh tart trứng, coi như bữa sáng.

Thế nhưng công suất của lò nướng mini vô cùng lạ lùng, nướng cả nửa ngày mà bánh tart trứng mới miễn cưỡng chuyển sang màu vàng kim. Đào Minh Chước cắt thử, phát hiện bên trong vẫn ướt dính, chưa chín hẳn.

Đào Minh Chước: "…. Nướng thêm một lúc nữa đi."

Kinh Từ đáp: "Được."

Lần mở lò nướng tiếp theo, cả hai người Đào Minh Chước và Kinh Từ đều chết lặng.

Mười chiếc bánh trứng, bảy cái viền hơi cháy xém, một cái bị nướng tới mức phun trào như núi lửa, còn hai cái đen sì như than khiến người ta không biết ăn từ đâu.

Kinh Từ ngập ngừng nói: "Thơm lắm."

Đào Minh Chước: "… Thơm giống hiện trường trận hỏa hoạn vậy."

Đào Minh Chước im lặng một lúc, chợt hỏi: "Bình thường anh phải nhìn em như nào… thì mới ăn được?"

Kinh Từ ngẩn người, nhìn vào mắt cậu: "Chỉ cần em ngồi trước mặt anh, ăn uống như bình thường là được."

Đào Minh Chước hỏi tiếp: "Chỉ cần nhìn em ăn thì anh có thể nuốt trôi mọi món, hay chỉ có món em đang ăn là anh mới có thể ăn được?"

Kinh Từ: "Theo lý thuyết thì là trường hợp thứ nhất, nhưng thông thường thì em đang ăn món gì, anh sẽ chọn ăn giống em, như vậy sẽ đạt hiệu quả tốt hơn."

Đào Minh Chước trầm ngâm một chốc rồi gật đầu. Cậu đột nhiên nhớ tới hôm hai người nói chuyện lần đầu ở căng tin, cậu ăn một đĩa tomyum tôm cỡ lớn, mà khi Kinh Từ bê khay cơm tới tìm cậu, trùng hợp là cũng chỉ có món tomyum tôm trong khay của anh là đã được ăn.

Đào Minh Chước khẽ thở dài, nói: "Ăn thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!