Mấy ngày trước khi xem phim cùng Kinh Từ, Đào Minh Chước còn cảm thấy đôi tình nhân ôm nhau gào khóc trên TV quá lố bịch, nào ngờ hôm nay tên hề lại biến thành chính cậu. Cậu nhận ra bản thân bỗng chốc có thể đồng cảm với đôi tình nhân kia, vì cậu thật sự rất để ý tới Kinh Từ.
Đây là lần đầu cậu thật lòng thích một ai đó, chỉ thoáng nghĩ đến việc đối phương không thích mình như trong tưởng tượng là trong lòng lại khó chịu như bị ai đục một lỗ lớn.
Thật sự rất tủi thân.
Cứ nghĩ tới những điều tốt đẹp mà Kinh Từ trước đây dành cho mình là khó chịu; nghĩ tới việc có lẽ Kinh Từ không thích mình đến vậy là sợ hãi; nghĩ tới việc Kinh Từ có lẽ chỉ coi trọng việc mình ăn uống trông ngon miệng, nhưng hiện tại trong mắt, trong tim cậu toàn là hình ảnh Kinh Từ thì lại tủi thân không sao tả nổi.
Một lúc rất lâu sau, Đào Minh Chước cảm thấy Kinh Từ vươn tay, dịu dàng lau nước mắt giúp cậu và nói: "Đừng khóc mà."
Đào Minh Chước với khuôn mặt giàn dụa nước mắt khịt mũi, đến lúc này rồi vẫn cãi bướng: "Em, em không khóc…"
Trong lòng Kinh Từ có phần hốt hoảng. Bọn họ rõ ràng đang là người yêu, thế nhưng Đào Minh Chước lại òa khóc như trẻ nhỏ, hỏi "Anh có từng thích em không", còn nói với anh bằng giọng đầy tủi thân "Thế nhưng em đã thích anh rồi".
Cậu trai bình thường luôn sáng sủa và rạng rỡ, lúc nào cũng cười tít mắt lại khóc thảm thiết như vậy trước mặt anh, có thể nhìn ra cậu thật sự đã khó chịu vô cùng.
Từ đôi ba câu vừa rồi của cậu, Kinh Từ đã biết được đại khái lý do Đào Minh Chước bùng nổ cảm xúc.
Anh nghe mà có chút nghi hoặc. Ban đầu anh còn tưởng Đào Minh Chước đang tức giận vì biết được bệnh tình của anh, mà anh thì lại không thú thật với cậu, thế nhưng nghe tới đoạn sau, mới phát hiện dường như Đào Minh Chước còn khổ sở vì lý do khác.
Kinh Từ nhẹ giọng nói: "Là lỗi của anh. Chuyện bị bệnh… anh thật sự định sẽ giấu hết tất cả mọi người."
"Thế nhưng bị bệnh là một chuyện, thích em là chuyện khác." Kinh Từ vươn tay lau vệt nước mắt đọng lại ở khóe mắt của Đào Minh Chước, khẽ hỏi: "Có ai nói gì với em sao? Sao em lại nghĩ vậy?"
Đào Minh Chước không trả lời.
Cậu tạm thời coi như đã kìm được nước mắt. Chóp mũi và khóe mắt vốn đã đỏ vì khóc, nghe xong câu hỏi của Kinh Từ, vành tai của cậu cũng đỏ lựng theo, gần như không có mảng da nào từ cổ trở lên là không đỏ.
Qua một lúc, Kinh Từ mới nghe thấy c** nh* giọng trả lời: "Khi ấy anh luôn chủ động tìm em ăn cùng, hơn nữa ngày nào cũng mời em ăn, tan làm rồi vẫn chủ động hẹn em ra ngoài. Anh còn đối xử với em tốt như vậy… tốt một cách khác hẳn với những người khác, đương nhiên là em hiểu nhầm…"
Kinh Từ sửng sốt.
Nhớ lại câu "Nếu khi ấy người ăn uống ngon lành trong căng tin không phải là em" Đào Minh Chước nói lúc nãy, Kinh Từ ngạc nhiên nhìn lên: "Em cho rằng khi ấy anh —"
"Đúng." Đào Minh Chước nghẹn ngào cắt ngang lời anh. Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, dứt khoát thừa nhận một cách cam chịu: "Em cho rằng khi ấy anh yêu thầm em."
Nói lời này khỏi miệng, cảm xúc khó khăn lắm mới trở nên bình tĩnh lại dần dần sụp đổ. Cậu luống cuống cúi đầu, dụi mắt, một lúc sau nghẹn ngào thì thầm: "Khi ấy anh tốt với em như vậy, dù là ai cũng sẽ tự mình đa tình…"
Kinh Từ khẽ thở dài.
Khi ấy Kinh Từ muốn tạo thêm cơ hội để ở chung với Đào Minh Chước nên gần như đã không từ thủ đoạn nào để tiếp cận cậu. Giờ ngẫm lại, nhìn nhận những hành động thời điểm ấy của anh từ góc độ của Đào Minh Chước, quả thật sẽ có những hiểu lầm khó nói.
"Anh thật sự bị bệnh, nhưng anh giấu em không phải vì không tin em." Kinh Từ nói: "Ban đầu không cho em biết vì cảm thấy em có vẻ đã chịu rất nhiều áp lực từ việc hai chúng ta ăn cùng nhau. Nếu anh nói với em chuyện bị bệnh thì giống như đang bắt ép, dùng bệnh tình của anh để trói buộc em, trong lòng em sẽ sản sinh cảm giác trách nhiệm, có khả năng ăn sẽ không được thoải mái nữa."
"Sau khi chúng ta bên nhau rồi, anh cũng từng muốn thú thật với em." Kinh Từ thở dài: "Nhưng chị gái em lại gặp chuyện như vậy, chị ấy rất vất vả, em cũng quá bận rộn, anh cảm thấy hiện tại chưa phải lúc thích hợp."
"Hơn nữa anh cảm thấy căn bệnh này cũng chẳng nghiêm trọng mấy." Anh nói: "Chúng ta lúc ấy chưa quen thân, anh không biết liệu em có kể cho bạn bè của em hay không, anh cũng không muốn quá nhiều người biết được chuyện này. Điểm này… là do anh ích kỷ."
"Bệnh này còn không nghiêm trọng." Chóp mũi của Đào Minh Chước vẫn còn đỏ, nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng phắt lên, không sao tin nổi: "Bệnh này là không ăn uống được gì đó!"
Kinh Từ: "…"
Kinh Từ lắc đầu, lúc sau nhìn vào mắt Đào Minh Chước, nói bằng giọng dịu dàng và chắc nịch: "Nhưng dù thế nào đi nữa, hai chuyện chúng ta ở bên nhau và anh thích em đều không liên quan gì tới việc anh phải nhìn em thì mới ăn được. Anh có thể bảo đảm với em."
Kinh Từ giải thích rất rành mạch, nhưng Đào Minh Chước vẫn không nói gì một lúc lâu.
Cậu im lặng rất lâu, rồi hỏi: "Vậy anh… phải nhìn em mới có thể ăn được?"
Kinh Từ đáp: "Phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!