Chương 42: Còn thích em không?

Buổi chiều, sau khi rời khỏi nhà Lý Lam, Đào Minh Chước không về thẳng nhà mà một mình lang thang vô định rất lâu.

Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt trời trên đỉnh đầu đến khi vành mắt nóng rát, mắt đau tới nỗi không thể tập trung nhìn được nữa thì mới chán nản gục đầu.

Ban đầu Đào Minh Chước chỉ cảm thấy vô lý. Cậu thậm chí còn cho rằng Lý Lam đang đùa với mình, vì cậu trước giờ chưa từng nghe tới, cũng hoàn toàn không cách nào hiểu nổi sự tồn tại của căn bệnh này.

Người từ bé đến lớn bữa nào cũng nghiêm túc ăn uống, coi ba bữa mỗi ngày là một trong những chuyện quan trọng nhất của cuộc sống như Đào Minh Chước, hoàn toàn không thể hiểu nổi việc mất cảm giác thèm ăn trong thời gian dài, chẳng cách nào nuốt trôi thức ăn rốt cuộc là cảm giác như nào.

Kinh Từ… vì sao lại không muốn nói cho mình biết?

Khi ấy Lý Lam thở dài, nói: "Thật ra đây cũng là lần đầu chị được nghe tới chứng rối loạn ăn uống giống vậy. Thế nhưng theo lời thư ký của Kinh Từ, trước khi quen biết em, nó thật sự đã không thể ăn uống bình thường mấy tháng liền."

"Tuy nhiên, cũng may sau khi gặp được em." Lý Lam cười híp mắt, vỗ vai Đào Minh Chước, nói: "Lương Kinh Kinh có nói với chị là thằng nhóc nhà em ăn uống trông ngon miệng vô cùng. Tiểu Từ khi ấy trông thấy em ở căng tin công ty đã bảo rằng, chỉ cần ngắm nhìn em lúc ăn thì nó cũng có thể ăn uống được theo em."

Đào Minh Chước ngơ ngác chớp mắt.

"Em coi như đã giúp đỡ nó một chuyện rất lớn." Lý Làm vừa nói vừa đặt bát tổ yến vào tay Đào Minh Chước. Quan sát biểu cảm trên mặt cậu, bà có phần ngạc nhiên, hỏi: "Nhẽ nào em không biết sao?"

Đào Minh Chước đờ đẫn nhận lấy tổ yến, lùi về sau một bước. Cậu lắc đầu, sau đó gượng gạo trả lời: "… Không, em… em biết."

Lý Lam cũng không nghĩ nhiều, "À" lên một tiếng rồi mỉm cười, nói: "Đúng vậy, nên chị mới muốn cảm ơn em."

Trong đầu Đào Minh Chước lúc này đang trắng xóa.

Mọi chuyện hoang đường đến mức cậu muốn bật cười, nhưng khi nhớ lại những chi tiết nhỏ trong suốt thời gian qua, cậu lại nhận ra hóa ra tất cả đều có manh mối rõ ràng.

Kinh Từ chỉ khi nhìn cậu… mới có thể ăn được.

Đào Minh Chước chợt nhận ra điều gì đó.

Như vậy, ngày ấy cậu đứng ngoài phòng làm việc của Kinh Từ, nghe thấy anh miêu tả tầm quan trọng của cậu với Lương Kinh Kinh, nghe thấy anh nói cậu là "ý nghĩa của cuộc sống" của anh, liệu có khi nào cái "ý nghĩa" này thực ra không có ý gì khác, mà đang chỉ việc anh chỉ khi ngắm nhìn cậu mới có thể ăn được không?

Tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó, lý do Kinh Từ trước đây cứ lén nhìn mặt cậu ở căng tin công ty, không bắt nguồn từ mục đích gì khác, mà chỉ là vì anh cần liền tục nhìn mặt cậu thì mới có thể nuốt trôi thức ăn mà thôi.

Nếu vậy, việc sau này chủ động mời cậu ăn trưa cùng anh, trong bữa ăn thi thoảng lại nhìn cậu bằng anh mắt "trìu mến" hóa ra cũng vì mục đích này sao?

Ngực Đào Minh Chước như nghẹn lại. Cậu hít sâu một hơi, nhưng rồi lại phát hiện bản thân dù thế nào cũng không thở nổi.

Thật ra khi ấy cậu đã cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng trước đó cậu và Kinh Từ chưa hề tiếp xúc, vì sao anh lại có tình cảm sâu đậm đến vậy với cậu? Chẳng qua khi ấy thật sự xuất hiện quá nhiều điều trùng hợp, một khi suy nghĩ "có lẽ nào anh ấy thầm mến mình" xuất hiện thì những lần sau đó, mỗi khi phân tích từng hành động của Kinh Từ, Đào Minh Chước đều kèm theo chút ám thị tâm lý riêng biệt của bản thân. Cứ thế, cậu từng bước, từng bước lạc lối.

Hóa ra, chấp nhận đi ăn đồ nướng cay xè cùng cậu, dù cậu có hành động gây mất thiện cảm nào vẫn có thể dịu dàng mỉm cười nói "không sao", chẳng qua là vì khi ấy Kinh Từ nghĩ rằng, chỉ cần được ăn cùng cậu thì dù phải trả cái giá nào cũng đáng.

Hóa ra khi ấy Kinh Từ… chẳng hề thích mình. Cậu ngẩn ngơ nghĩ.

Quá nhiều, quá nhiều những chi tiết hết sức kỳ lạ trong mắt cậu tại thời điểm đó, dường như chỉ trong giây lát đã có thể giải thích rõ ràng, thế nhưng Đào Minh Chước lại chẳng muốn nghĩ tiếp.

Vì hiện tại cậu bỗng không rõ, sự dịu dàng và tốt đẹp Kinh Từ dành cho cậu, đôi mắt cười cong cong mỗi khi nhìn cậu, có bao nhiêu là thật lòng, có bao nhiêu… bắt nguồn từ mục đích để được ăn cùng cậu?

Cậu không muốn nghĩ tiếp, hay nói đúng hơn là sợ nghĩ tiếp.

Ngay cả khi về tới nhà, Đào Minh Chước vẫn còn chút hy vọng viển vông, nấu một bàn đầy đồ ăn rồi dặn Kinh Từ "nhất định trước khi em xuống phải ăn hết bát cơm này".

Trên thực tế, cậu không đi lên tầng mà đứng trong góc khuất ở chỗ rẽ của cầu thang, mọi hành động khi ấy của Kinh Từ cậu đều trông thấy cả.

Nét do dự mà Kinh Từ để lộ khi nhìn chằm chằm bát cơm kia, vẻ khổ sở cau mày khi nhai cơm, cùng hành động đổ cơm lại vào nồi rồi nén chặt, Đào Minh Chước thấy rõ ràng tất cả.

Cổ tay lộ ra khỏi tay áo của Kinh Từ vừa gầy vừa mỏng, có thể thấy rõ những khớp xương gồ lên.

Đào Minh Chước cảm thấy vành mắt mình cay cay, toàn bộ máu chảy trong cơ thể trở nên lạnh lẽo chỉ trong phút chốc. Rõ ràng đang đầu hè, thế nhưng Đào Minh Chước lại cảm thấy hơi thở như mang theo hơi lạnh, cậu đột nhiên cạn kiệt sức lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!