Đào Minh Chước biết, Kinh Từ hẳn đã ngủ rồi.
Lúc hỏi câu này, cậu thật ra cũng rất nhỏ tiếng, giống như chỉ muốn nói cho bản thân nghe, chứ không thật sự mong nhận được câu trả lời. Thế nhưng vừa dứt lời, cậu cảm thấy người bên cạnh nhúc nhích, quay đầu lại nhìn thì trông thấy Kinh Từ hơi nhíu mày, mở mắt nhìn về phía cậu.
Kinh Từ hỏi rất khẽ: "… Gì cơ?"
Trông Kinh Từ vẫn rất buồn ngủ. Hàng lông mi của anh rung nhẹ, có chút bối rối nhìn vào mắt Đào Minh Chước.
Yết hầu của Đào Minh Chước khẽ chuyển động.
Vấn đề tình cảm không nhất thiết phải phân rõ ai thích trước, ai thích sau. Đào Minh Chước sớm đã âm thầm hạ quyết tâm sẽ không chủ động vạch trần việc Kinh Từ đã yêu thầm cậu từ rất lâu trước mặt anh.
Một lúc sau, Đào Minh Chước quay mặt sang chỗ khác, hắng giọng: "Em đâu nói gì đâu, chỉ đang độc thoại một mình thôi, xem phim có chút xúc động ấy mà."
Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, ngập ngừng gật đầu. Thật ra anh có phần bối rối vì anh nhớ lúc nãy, trong cơn mơ màng, Đào Minh Chước đã gọi tên anh, không giống tự độc thoại như cậu nói. Hơn nữa, anh còn nhớ mang máng mình đã nghe thấy Đào Minh Chước hỏi một câu kiểu "Rốt cuộc khi ấy anh vì sao lại thích em?"
Kinh Từ suy nghĩ một lúc, cảm thấy phân vân, vì anh nhận ra bản thân không hiểu ý của hai chữ "khi ấy" trong câu đó.
Không hiểu sao, trong lòng Kinh Từ cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Giống như rất nhiều những mảnh vụn rời rạc sắp được ghép lại với nhau, nhưng vì thiếu một mảnh quan trọng nhất nên chung quy vẫn không thể thành hình hoàn chỉnh.
Thế nhưng Đào Minh Chước có vẻ như không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu lại quay mắt về phía màn hình TV. Nhìn từ chỗ của Kinh Từ, chỉ có thể trông thấy vành tai phớt đỏ của cậu.
Một lúc sau, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước hỏi: "Anh muốn ăn hoa quả không?"
Hôm nay họ ăn cherry.
Sau khi ăn hết hoa quả sẽ là khoảng thời gian không cần nói ra nhưng đều ngầm hiểu của hai người. Lúc Kinh Từ rửa bát trong bếp, Đào Minh Chước lặng lẽ ôm lấy anh từ phía sau.
Họ vừa hôn, vừa đi về phía phòng ngủ.
Đào Minh Chước vòng tay ôm lấy eo Kinh Từ, gần như nửa bế anh vào phòng ngủ.
Kết quả vì quá chìm đắm trong nụ hôn, lúc đi tới cửa cậu hơi loạng choạng, lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt chút nữa đập thẳng gáy vào mặt cửa rắn chắc.
Kinh Từ dở khóc dở cười. Anh vươn tay chạm vào gáy của Đào Minh Chước, xác nhận không bị đụng trúng thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó để bàn tay ấy trượt xuống một đoạn, dừng lại trên cổ Đào Minh Chước.
Không gian yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy những tiếng hít thở với tần suất khác nhau, bầu không khí giữa hai người vừa ngọt ngào vừa mờ ám. Một lúc sau, Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ thì thầm hỏi cậu: "Chúng ta… có nên làm không?"
Đào Minh Chước nghe vậy mà trong đầu nổ cái "đoàng".
Cậu cảm thấy hơi thở bản thân trong tích tắc ấy trở nên nóng rực, nhìn về phía Kinh Từ mà không sao tin nổi. Thế nhưng, cậu lại phát hiện Kinh Từ vẫn thản nhiên nhìn cậu.
Lúc sau, Đào Minh Chước hổn hển đáp: "Được, được thì được."
Như thể nghĩ ra gì đó, cậu lắp bắp nói thêm: "Nhưng, anh chờ em một lát trước đã. Em, em hôm qua có ôn tập chút rồi."
Kinh Từ ngẩn người: "Gì cơ?"
Tối qua sau khi xong chuyện, Đào Minh Chước chui trong chăn, vừa đỏ mặt vừa một mình lướt điện thoại rất lâu, tra cứu được rất nhiều thông tin. Cậu hiện tại đang trong trạng thái bão hòa kiến thức 18+.
Cậu không ngờ Kinh Từ sẽ chủ động và nhanh chóng tiến tới bước này ngay trong đêm nay, thế nhưng nếu Kinh Từ đã chủ động đề xuất thì Đào Minh Chước hiển nhiên cũng không thể tỏ ra chùn bước.
Chẳng qua, thông qua những kiến thức được nhồi nhét tối qua, cậu lúc này đây có thêm một vài nỗi lo âu.
Đào Minh Chước ấp a ấp úng, lí nhí như muỗi vo ve: "Em xem bài viết trên mạng có bảo… phải chuẩn bị trước rất nhiều."
"Nhưng hiện tại trong nhà hình như thiếu một vài đồ cần thiết." Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, ngập ngừng cúi đầu, nói: "Em, em sợ anh sẽ bị thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!