Chương 39: Vì sao lại thích

Sáng sớm, họ ăn cháo hải sản.

Cháo màu trắng lại sệt dính, Đào Minh Chước ăn được nửa bát, nhìn chằm chằm vệt cháo dính trên thìa một lúc, sau đó ngước lên trong vô thức, nhìn về phía môi của Kinh Từ.

Kinh Từ đang cúi đầu yên lặng ăn cháo. Đôi môi hồng nhạt, mềm mại của anh hơi hé, có dính chút cháo trắng.

Trong khoảnh khắc đó, Đào Minh Chước bần thần. Cậu bắt đầu không kìm được mà nhớ lại về tối hôm qua, Kinh Từ cũng như thế này, quỳ trước người cậu, rũ mắt giúp cậu …

Cơ thể Đào Minh Chước lập tức căng cứng. Cậu cố gắng ép bản thân không được tiếp tục để ý tới gương mặt của Kinh Từ, thế nhưng vẫn chẳng cách nào ngăn cản bản thân hồi tưởng lại hết lần này tới lần khác về trải nghiệm quá đỗi k*ch th*ch, trước nay chưa từng có của tối qua.

Cảm nhận thấy ánh mắt của Đào Minh Chước, Kinh Từ ngước lên, hỏi: "Sao thế?"

Đào Minh Chước gượng gạo trả lời: "Không… Không có gì đâu."

Đào Minh Chước chuyển tầm mắt một cách cứng nhắc, nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Cậu cúi đầu, phát hiện bản thân đã múc một bát toàn không khí được nửa ngày. Cũng may Kinh Từ đang chăm chú cúi đầu ăn cháo, không phát hiện ra dấu vết gì. Đào Minh Chước khẽ hắng giọng, sau đó luống cuống múc đầy cháo cho mình.

Trước khi quen biết Kinh Từ, Đào Minh Chước đã từng được nghe qua về những quyết định sáng suốt cũng như hiệu suất xử lý công việc cao của anh. Kể từ khi Kinh Từ nhậm chức, doanh thu gộp từ dự án của bọn họ không ngừng tăng cao. Không chỉ những dự án game lớn, đang hot giống như dự án của Đào Minh Chước, mà ngay cả một vài dự án ít được quan tâm cũng được anh gắng sức vực dậy thông quá đủ loại hoạt động, có thể gọi là "kỳ tích y học".

Vậy nên Đào Minh Chước biết, với năng lực của Kinh Từ, nếu anh đã bảo có thể tìm được nơi ở phù hợp cho Đào Tuyết thì nơi đó chắc chắn sẽ không thể tệ được. Chẳng qua, cậu trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được rằng, nơi đó lại là nhà của Lý Lam.

Kinh Từ không phải kiểu người phô trương sự giàu có. Ngoài nơi ở cùng sự mạnh tay khác người bình thường khi đặt đồ ăn của anh, hàng ngày dù là ăn mặc hay đi lại, Kinh Từ đều thuộc tuýp người tối giản và khiêm tốn nhất có thể.

Mãi cho tới khi Đào Minh Chước chợt nhớ ra Lý Lam là mẹ Kinh Từ.

Giây phút này đây, Đào Minh Chước bối rối nhìn Lý Lam mở cửa chiếc xe sang trọng trước mắt. Trên tay bà đeo chiếc nhẫn kim cương không biết bao nhiêu carat. Lúc xuống xe, vì hùng hùng hổ hổ, quá mức vội vàng nên bà không cầm chắc chiếc túi da cá sấu trong tay, làm rơi xuống đất.

Lý Lan: "Ôi chao."

Đào Minh Chước đứng bên cạnh thấy vậy thì tim như muốn rụng rời, vội chạy tới, nhặt túi lên giúp bà.

Trong ấn tượng của cậu, loại túi này kể cả khi ở cửa hàng chuyên nghiệp cũng phải đeo găng tay nếu muốn lấy ra giới thiệu. Đào Minh Chước vội hỏi: "Chị mau kiểm tra đi ạ, không bị xước gì chứ?"

Lý Lam nhận lấy chiếc túi, phủi qua loa đất dính bên trên, phẩy tay không quá bận tâm: "Không sao, không sao, xước cũng không hề gì. Cũ không đi, mới không tới."

Đào Minh Chước: "…"

Duyên phận quả là kỳ diệu. Thời gian Đào Minh Chước và Lý Lam quen biết thật ra còn lâu hơn thời gian cậu và Kinh Từ quen biết.

Lý Lam là người hào sảng, có thể tán gẫu cùng Đào Tuyết bất kể mọi chuyện. Quan hệ giữa hai người họ không chỉ là chủ quán và khách hàng thông thường, mà càng giống bạn bè tri kỷ hơn. Sau khi biết được tình cảnh của Đào Tuyết, Lý Lâm còn tức tối hơn cả cậu em trai ruột Đào Minh Chước, chỉ hận không thể dùng móng tay vạch nát mặt Đường Lập Kiệt, từ vựng mắng chửi "tiên tiến" tới mức mấy thanh niên bọn họ nghe mà còn hết hồn.

Kinh Từ đề xuất để Đào Tuyết dưỡng thai ở nhà Lý Lam. Lý Lam có biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, không chỉ có vườn hoa, hồ nước, thậm chí còn đủ bộ tài xế, giúp việc, bác sĩ, đầu bếp.

Không phải nghi ngờ gì, nơi đây vừa đảm bảo an toàn, vừa là nơi hoàn hảo để dưỡng thai, bồi bổ sức khỏe và cải thiện tinh thần.

Lý Lam cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.

"Tiểu Tuyết đụng trúng chuyện gì vậy chứ. Mấy gã đàn ông ngoại tình thối tha sớm muộn gì phía dưới cũng nát rữa." Lý Lam mắng chửi: "Không cần lo lắng. Bình thường chị ở một mình trong căn nhà đó nhàm chán cũng muốn chết. Kêu em ấy mau dọn tới, cứ yên tâm ở lại nghỉ ngơi cho khỏe là được."

Nói xong, bà lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho người khác: "Ê, Tiểu Dương phải không. Đúng rồi, đúng rồi, chị Lý đây, chị tìm em để đặt ít tổ yến với nhân sâm. Chuẩn, chuẩn, tốt nhất là giao cho chị trước chiều này…"

Đào Minh Chước ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Cậu thở dài, quay sang nói với Kinh Từ: "Cảm ơn ý tốt của anh và mẹ anh. Thế nhưng con người chị em khá cố chấp, da mặt cũng mỏng, chuyện tới nhà người khác ăn ở không công như này… chắc chắn chị ấy sẽ không đồng ý."

Kinh Từ mỉm cười không nói: "Bà ấy sẽ có cách thôi."

Đào Minh Chước nhanh chóng hiểu được ý của Kinh Từ.

Kế hoạch của Lý Lam vô cùng chặt chẽ. Bà kêu Đào Minh Chước gọi điện cho Đào Tuyết, kêu cô mang hành lý tới tiệm làm móng trước. Đào Tuyết vẫn luôn cho rằng mình sẽ chuyển tới căn hộ trước đây của Đào Minh Chước, thêm vào đó cũng đã mấy ngày rồi cô không qua kiểm tra tiệm, thế là cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, thu dọn đơn giản hành lý rồi buổi chiều đi tới tiệm làm móng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!