Chương 37: Trứng

Bụng Ôn Thái Y đã đói meo vì chưa được ăn bữa đêm của mình.

Nó nhìn cửa phòng vệ sinh không biết đã khép lại được bao lâu, quẫy đuôi, rất không vui mà lớn tiếng tru "Áu ú" vào bên trong. Thế nhưng chẳng ai để tâm tới nó. Ôn Thái Y lại "Áu" thêm tiếng nữa, rồi cuộn tròn thân hình tròn vo của mình trước cửa phòng vệ sinh, bắt đầu chìm vào giấc ngủ dù chẳng hề muốn.

Nhiệt độ trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh dần tăng. Bốn bề im ắng, không ai nói năng gì, chỉ nghe thấy những tiếng th* d*c với tần suất khác nhau.

Một lúc sau, Đào Minh Chước lúng túng cúi đầu, hơi thở có phần hỗn loạn, bảo: "Anh… Anh mau rửa tay đi."

Kinh Từ không đáp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm chất nhầy trong lòng bàn tay, sau đó anh chuyển tầm mắt, dừng lại ở vạt áo sơ

-mi của bản thân.

Đào Minh Chước thấp thỏm nhìn theo, lúc này mới phát hiện áo sơ

-mi của Kinh Từ cũng bị dính lốm đốm trắng, nhất thời thẹn tới mức không thốt nổi lên lời.

Cậu nín lặng mãi chẳng biết nên nói gì, sau cùng thốt ra câu xin lỗi không đầu không đuôi: "Em xin lỗi. Anh… Anh rửa tay trước đi."

"Hơn nữa lúc nãy em đã báo trước với anh rồi." Cậu trai nhỏ giọng lầu bầu có phần oan ức: "Sao… Sao anh không sớm buông tay ra?"

Kinh Từ cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên, mỉm cười với cậu rồi bảo: "Xin lỗi, là do anh. Anh cứ nghĩ phải một lúc nữa em mới…"

Kinh Từ dừng lại một cách tế nhị, không nói tiếp nửa câu sau. Thế nhưng Đào Minh Chước vẫn ngay lập tức hiểu được ý anh, mặt cậu thoắt cái biến sắc.

Kinh Từ mở vòi nước, sắc mặt vẫn như bình thường, bắt đầu rửa lòng bàn tay của mình. Anh biết Đào Minh Chước da mặt mỏng, bên lập tức dịu dàng an ủi: "Không sao đâu."

Một lúc sau, Kinh Từ cảm thấy cậu thanh niên bên cạnh kề mặt bên tai anh, bắt đầu vụng về thì thầm biện bạch: "Thật ra bình thường tự làm, em tuyệt đối lâu hơn lần này rất nhiều. Chẳng qua vì là anh nên em hoàn toàn chẳng cách nào…"

Lòng tự trọng của mấy cậu trai trẻ thật là thú vị, Kinh Từ không nhịn được phì cười. Anh tắt vòi nước, ngước lên, định nói gì đó. Thế nhưng, khoảnh khắc nhìn vào trong gương, Kinh Từ đã thất thần trong chốc lát.

Chàng trai cao lớn đứng sau lưng anh cũng đang nhìn anh qua gương. Mặt cậu đã sớm đỏ lựng, có vẻ rất ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại quá đỗi nóng bỏng, ánh sáng nơi đáy mắt khiến con người ta run rẩy.

Ánh mắt hai người giao nhau, Đào Minh Chước vòng tay ôm lấy eo Kinh Từ từ phía sau. Cậu tì cằm lên vai Kinh Từ, dụi mặt vào cổ anh một cách thân mật, không nói năng gì một lúc lâu.

Sau một hồi im lặng, cậu thì thầm gọi tên Kinh Từ.

"… Kinh Từ." Cậu nói: "Em thích anh lắm."

Chàng trai trẻ làm gì cũng vụng về, dù đã hết sức xấu hổ thì vẫn giả bộ điềm tĩnh, ngay cả khi thủ thỉ lời yêu thương cũng chỉ biết nói câu "thích anh lắm" đơn giản nhất, chân thành nhất.

Thế nhưng chính sự ngây ngô, vụng về ấy lại có thể lấp đầy lồng ngực của Kinh Từ.

Kinh Từ hơi nghiêng mặt, hôn nhẹ lên chóp mũi của Đào Minh Chước...

Hai người mới thành đôi được tầm hai tuần, vốn dĩ nên giống những cặp tình nhân yêu đương nồng nhiệt khác, đi ăn, đi chơi, hẹn hò ngọt ngào trong thời gian rảnh rỗi.

Thế nhưng chuyện của Đào Tuyết xảy ra thực sự có phần đột ngột. Kinh Từ vốn là người có khối lượng công việc nhiều hơn trong hai người, thế nhưng mức độ bận rộn của Đào Minh Chước trong mấy ngày vừa qua khiến người thuộc nhóm làm việc với cường độ cao như Kinh Từ cũng có chút lo lắng cho cậu.

Gần đây nhóm dự án game mà Đào Minh Chước đang tham gia bắt đầu chuẩn bị cho dịp kỷ niệm hằng năm. Vì chuyện này, khối lượng công việc ban ngày của cậu gia tăng đột biến, sau khi tan tầm còn phải lết cơ thể vô cùng mệt mỏi tới nhà Đào Tuyết, trò chuyện, tản bộ cùng cô để giúp cô thay đổi tâm trạng. Đợi tới khi về được đến nhà thì cũng đã chín, mười giờ tối.

Đào Minh Chước làm việc không ngừng nghỉ như vậy mấy ngày liên tiếp, đừng nhắc tới chuyện dành thời gian để hẹn hò cùng Kinh Từ, vừa về tới nhà là toàn thân cậu đã gần như rơi vào trạng thái bán tê liệt.

Đào Tuyết ngủ sớm nên hàng ngày cũng ăn tối sớm, giờ tan làm của Đào Minh Chước còn trễ hơn nửa tiếng so với giờ ăn tối cố định thường ngày của cô. Vì để Đào Tuyết không phải tốn thêm công sức chuẩn bị bữa tối cho mình, Đào Minh Chước bèn nói dối, lần nào cũng bảo với Đào Tuyết rằng mình đã ăn tối rồi mới tới thăm cô.

Về đến nhà là đã tối khuya, Đào Minh Chước lần nào cũng đói tới mức hoa mắt chóng mặt.

Ban đầu Kinh Từ sẽ chờ Đào Minh Chước về để ăn tối cùng cậu. Song, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, bản thân Đào Minh Chước cũng thấy ái ngại.

Đương nhiên Đào Minh Chước cũng rất tận hưởng khoảng thời gian ấm cúng được ăn tối cùng Kinh Từ của riêng hai người, nhưng dù sao đi nữa, cậu cũng không vui khi Kinh Từ phải chịu đói để chờ mình. Cậu vốn đã rất áy náy vì mấy ngày nay không giành được nhiều thời gian cho Kinh Từ, lúc này càng không muốn chất lượng cuộc sống của anh bị ảnh hưởng gián tiếp bởi mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!