Đào Tuyết và Đường Lập Kiệt quen nhau ba năm trước. Mối tình của hai người là nhờ vào sự tác hợp của một vị khách nữ nhiệt tình ở tiệm làm móng của Đào Tuyết.
Đào Tuyết là người nóng tính, thế nhưng một khi gặp được ai đối xử tốt với mình là cô lại dễ mềm lòng và rung động.
Đường Lập Kiệt năng lực ở mức tầm tầm, nhưng trông cũng thật thà phúc hậu, biết nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với Đào Tuyết. Vậy nên yêu đương chưa được bao lâu, hai năm trước, hai người họ đã kết hôn.
Đào Minh Chước chỉ có thể dùng hai chữ "bình thường" để miêu tả về người anh rể này của cậu.
Ngoại hình bình thường, thu nhập bình thường, dù sau khi kết hôn Đường Lập Kiệt đã mở công ty để tự kinh doanh nhưng phần lớn vốn thành lập công ty đều từ Đào Tuyết.
Đào Minh Chước vốn cảm thấy Đường Lập Kiệt đã trèo cao mới lấy được Đào Tuyết. Trong quá trình tiếp xúc với Đường Lập Kiệt, cậu cũng phát hiện ra được một mặt khác thường của người anh rể trông thật thà, phúc hậu này.
Vì dụ như việc kinh doanh của công ty của gã không tốt như những gì gã khoác lác trên bàn ăn; hay như việc gã nói với Đào Tuyết rằng gã trước giờ không hút thuốc, không uống rượu. Song, có lần trong bữa cơm gia đình, Đào Minh Chước từ nhà vệ sinh quay lại thì bắt gặp Đường Lập Kiệt trốn ở ngoài gọi điện thoại, mới phát hiện gã không chỉ hút thuốc, hơn nữa còn vứt đầu mẩu thuốc lá bừa bãi trên nền đất, rồi mắng chửi toàn lời lẽ th* t*c với đầu bên kia điện thoại.
Thế nhưng khi ấy Đào Tuyết đang đằm chìm trong hạnh phúc tân hôn, cộng với việc Đào Minh Chước thời điểm đó mới vừa tốt nghiệp đại học, cô vẫn coi Đào Minh Chước như một đứa trẻ, cảm thấy sự thù địch đối với Đường Lập Kiệt của Đào Minh Chước chủ yếu bắt nguồn từ tâm lý trẻ con kiểu "không nỡ để chị ruột đi lấy chồng".
Đào Tuyết khi ấy vừa xoa tóc Đào Minh Chước, vừa nói với cậu: "Không phí công chị yêu thương nhóc, nhưng mà không sao đâu. Chị gái em chẳng thiếu thứ gì, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị là đủ rồi."
Tuy nhiên, Đào Minh Chước không thể nào ngờ được rằng, ngay cả việc đơn giản là đối xử tốt với Đào Tuyết mà Đường Lập Kiệt cũng không làm nổi.
Chuyện ngoại tình do một cô nhỏ làm việc trong tiệm của Đào Tuyết phát hiện ra. Cô ấy trông thấy Đường Lập Kiệt ôm ấp, hôn hít một người phụ nữ trẻ trong trung tâm thương mại. Khi ấy cô nhỏ kia sốc tới mức cơ thể như tê liệt, hai kẻ kia đi xa rồi mới nhớ ra phải chụp ảnh, cuối cùng chỉ chụp được hai tấm hình bóng lưng mờ mờ đang nắm tay.
Khi Đào Tuyết cầm ảnh chất vấn Đường Lập Kiệt, gã ấp a ấp úng, bảo người phụ nữ đó chỉ là đồng nghiệp trong công ty, đợt trước bị gãy chân nên gã chẳng qua là giúp đỡ người ta mà thôi. Gã còn kêu cô nhỏ ở tiệm của Đào Tuyết lòng dạ quá thâm độc, kêu cô ấy ghen tị với cuộc sống hôn nhân mỹ mãn của Đào Tuyết nên mới bịa ra tin đồn thất thiệt này để chia rẽ quan hệ của hai người.
Đào Tuyết lúc ấy vừa tức vừa cảm thấy nực cười, vì người phụ nữ trong ảnh rõ rành rành đang tựa đầu lên vai Đường Lập Kiệt, vậy mà gã vẫn có thể viện cớ gãy chân hết sức sứt sẹo này mà mặt chẳng hề đỏ.
Đào Tuyết nói với Đào Minh Chước: "Anh ta rất cẩn trọng. Về sau chị có lục điện thoại của anh ta, lịch sử trò chuyện đều đã bị xóa sạch sành sanh, không tìm được chứng cứ nào đáng kể."
"Thế nhưng, chính vì xóa sạch sành sanh mới càng chứng tỏ những gì lũ đó nói chắc chắn là thứ không thể để chị thấy." Cô nói: "Chị phải ly hôn với anh ta."
Đào Tuyết thích cái đẹp, lúc nào cũng dọn dẹp nhà cửa sạch bóng tinh tươm. Trước đây mỗi lần Đào Minh Chước tới nhà cô ăn ké, hoa quả bày trên bàn luôn trong trạng thái tươi mới nhất. Song, hiện tại Đào Minh Chước mới để ý thấy, nhà Đào Tuyết rõ ràng đã mấy hôm rồi không quét dọn, hơn nữa mắt cô trông còn hơi sưng.
Cậu biết, mấy ngày nay hẳn Đào Tuyết đã lén khóc rất nhiều lần.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Đào Minh Chước thậm chí còn không có thời gian để tức giận. Phản ứng đầu tiên của cậu là đứng bật dậy, muốn lao thẳng tới công ty của Đường Lập Kiệt, tẩn cho gã ta một trận thừa sống thiếu chết trước rồi nói tiếp.
"Đừng gây thêm rắc rối." Đào Tuyết giữ lấy cánh tay cậu, nói: "Bây giờ chị chỉ muốn ly dị với anh ta."
"Bố mẹ cho rằng kể cả có ly hôn thì cũng chờ sinh con ra rồi hẵng ly hôn, thế nhưng chị không muốn sống chung một mái nhà với anh ta thêm một giây nào nữa."
Đào Tuyết nghẹn ngào: "Bây giờ bố mẹ có thể nói chờ sinh con ra rồi hẵng ly hôn, đợi tới khi sinh con rồi sẽ nói chờ con lớn rồi hẵng ly hôn, cứ thế cả đời này chị sẽ không thể thoát khỏi anh ta."
Đào Minh Chước vốn lo ngại Đào Tuyết sẽ vì tình xưa nghĩa cũ mà do dự, không bằng lòng buông tay. Hiện tại thấy chị gái vừa tỉnh táo vừa kiên quyết, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại xuống bên cạnh Đào Tuyết.
"Chị," Cậu nói: "Có em theo chị."
Vành mắt Đào Tuyết đỏ hoe.
Một lúc sau, cô cúi đầu, thì thầm: "Bé con bảo muốn ăn bánh kem rồi."
Tim Đào Minh Chước khó chịu tới quặn thắt, nhưng rồi cậu nhận thấy tinh thần Đào Tuyến vốn đã sa sút, cậu không thể tiếp tục nặng nề theo cô như này được, bèn hít sâu một hơi rồi bảo: "Để em đi lấy cho chị."
Đào Minh Chước vốn còn định ở lại với Đào Tuyết thêm lúc nữa, thậm chí còn đắn đo không biết có nên ở lại qua đêm cùng chị gái không. Thế nhưng sau khi ăn bánh ngọt thì tâm trạng Đào Tuyết đã khá lên rất nhiều, đến cuối cô thẳng thừng vừa đá vừa đánh đuổi cậu ra khỏi cửa.
"Mau cút, mau cút." Đào Tuyết nói: "Chị gái chú chưa yếu đuối tới mức đó đâu. Làm gì có ai lớn tướng rồi còn ngủ lại nhà chị gái chứ. Đừng quấy rầy thời gian dưỡng thai nhàn nhã một mình của chị được không?"
Đào Minh Chước đương nhiên biết Đào Tuyết vì không muốn làm phiền cậu nên mới nói mấy lời như vậy. Chẳng qua, Đào Tuyết đã khăng khăng muốn đuổi cậu, Đào Minh Chước làm cách nào cũng không lay chuyển nổi cô, sau cùng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành rời đi...
Khi Đào Minh Chước về tới nhà, đã gần mười giờ tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!