Chương 35: Sẽ không đói

Từ bé tới lớn, Đào Minh Chước chẳng nghe giảng tử tế được mấy tiết học. Thời gian trên lớp là thời gian vẽ vời của cậu. Những người khác chép phao lên mặt bàn, còn Đào Minh Chước thì say sưa vẽ khuôn mặt méo mó vì tức giận của giáo viên trên bục giảng.

Mặt bàn là bảng vẽ, một chiếc bút chì, một cục tẩy, trong thời gian một tiết học, Đào Minh Chước có thể hoàn thành một bức ký hoạ chất lượng cao.

Cậu không có thiên phú trong việc học tập. So với việc học thuộc hay sao chép những kiến thức sẵn có, Đào Minh Chước thích sáng tạo cái mới dựa theo cảm giác của bản thân, thoả sức khám phá những điều chưa biết hơn.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Đào Minh Chước yêu thích hội hoạ.

Hôn môi với cậu mà nói cũng giống vậy. Đào Minh Chước ngốc vô cùng tận, cậu học không thành tài nhưng luôn muốn tự do phát huy.

Ban đầu cậu còn cố gắng bắt chước cách vừa nãy Kinh Từ hôn cậu, nhẹ nhàng áp môi lên. Bước này miễn cưỡng có thể coi như học đạt tiêu chuẩn.

Thế nhưng, một khi bắt đầu tiến sâu, hành động môi răng quấn quýt vốn đầy tinh tế lại bị Đào Minh Chước biến thành những cú g*m c*n vô cùng vụng về, không chút kỹ thuật, chỉ ngập tràn cảm xúc.

Kinh Từ biết da mặt Đào Minh Chước mỏng, nên dù lúc đầu cảm thấy cậu hôn hơi mạnh quá thì cũng không nói toạc ra. Anh chỉ nhíu mày, cố gắng tận hưởng, hơn nữa còn đáp lại cậu ở mức cao nhất.

Về sau, Kinh Từ thật sự không chịu tiếp được nữa, vì sự cắn của đối phương đã vượt quá sự hôn rất nhiều. Anh đau nhức, hơi rụt về sau.

Đào Minh Chước nhận thấy hành động của Kinh Từ thì hoảng hốt vô cùng. Cậu không dám hôn tiếp, vội vàng vươn tay đỡ vai Kinh Từ, sau đó trông thấy Kinh Từ nhấc tay chạm lên môi mình.

Lúc này Đào Minh Chước mới nhận ra, môi Kinh Từ đã bị cậu cắn tới mức hơi tấy đỏ.

Cậu ngập ngừng hỏi: "Không sao chứ, có… có phải em dùng sức quá không?"

Kinh Từ che miệng, ngước mắt yên lặng nhìn mặt Đào Minh Chước. Một lúc sau, anh nghiêng đầu, vai run run, không nhịn được mà phì cười.

Đào Minh Chước lúc này mới nhận ra bản thân sắp mất hết mặt mũi rồi.

Cậu bối rối đến mức tay chân lúng túng không biết đặt đâu, vô thức lùi ra sau mấy bước, thậm chí trong thoáng chốc còn có suy nghĩ muốn lao ra khỏi cửa để chạy trốn.

Kinh Từ lờ mờ đoán được cậu đang nghĩ gì. Anh cố nén nụ cười trên miệng, vội vàng nắm lấy tay Đào Minh Chước.

"Không sao." Anh dịu dàng an ủi: "Chúng ta cứ từ từ."

Đào Minh Chước xấu hổ đến nỗi không nói nổi nên lời. Mặt cậu đỏ bừng, đầu cúi gằm chuẩn bị hồi lâu rồi bỗng bảo: "Có thể cho em thêm cơ hội nữa không, để em thử lại một lần nữa?"

Nghe thấy yêu cầu này, Kinh Từ sửng sốt.

Anh nhìn đôi mắt tha thiết và ngập tràn mong chờ của chàng trai, dù biết miệng mình có khả năng sẽ phải chịu hành hạ thêm lần nữa nhưng sau cùng anh vẫn cong mắt, gật đầu với cậu.

Đào Minh Chước thở mạnh một hơi, xoa hai tay vào nhau. Sau khi nhủ thầm ba lần "Lần này nhất định phải kiểm soát sức" trong lòng, cậu một lần nữa bước tới trước mặt Kinh Từ.

Lần này, ngay cả hơi thở của cậu cũng hết sức khẽ khàng. Cậu cẩn thận chạm tay vào mặt Kinh Từ rồi cúi đầu xuống. Đúng lúc đang chuẩn bị bắt đầu nụ hôn, điện thoại trong túi áo bỗng chợt đổ chuông.

Cả hai đều đứng hình. Phải một lúc sau, Kinh Từ chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bảo: "Nghe điện thoại trước đi. Biết đâu lại có chuyện gì quan trọng."

Đào Minh Chước thoáng lưỡng lự, cũng cảm thấy tương lai còn dài, vẫn còn nhiều cơ hội để mình luyện tập, bèn gật đầu.

Cậu lôi điện thoại ra, chấp nhận cuộc gọi.

Kinh Từ nghe thấy loáng thoáng có giọng nữ từ đầu bên kia truyền lại, Đào Minh Chước thì không ngừng trả lời "Vâng, vâng" hoặc "Được, được, được", thi thoảng thêm câu "Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa mà".

Một lúc sau, đầu bên kia chủ động cúp máy, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước bỏ điện thoại vào lại trong túi rồi thở dài có phần bất lực.

"Là chị gái em." Đào Minh Chước nói: "Chị ấy bảo hôm nay muốn gặp em."

"Cũng lâu lắm rồi em không gặp chị ấy. Hôm nay, sau khi tan ca, em sẽ qua thăm chị." Cậu nhìn Kinh Từ, ngập ngừng nói: "Vậy nên tối nay…"

Hai ngày nay, các món ngon được làm từ nồi chiên không dầu tràn ngập trên ứng dụng video ngắn của Đào Minh Chước, khiến trong lòng cậu ngứa ngáy khó chịu. Dù biết có lẽ đây chỉ là bẫy quảng cáo của chủ nghĩa tiêu dùng nhưng cậu cảm thấy tiên tiền cho ăn uống không bao giờ là lỗ, thế là cũng đua đòi mua một chiếc nồi chiên không dầu cỡ lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!