*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Minh Chước là kiểu người khi còn trong giai đoạn mập mờ thì mù mờ, ngại ngùng đến vô cùng vô tận, thế nhưng một khi đã xác định rõ lòng mình thì lại rơi vào một trạng thái lạ thường cực đoan khác.
Đây là lần đầu cậu yêu đương, cũng là lần đầu cậu thích một ai đó.
Cậu suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ biết mình thích Kinh Từ, Kinh Từ cũng thích mình, bèn muốn dâng hết mọi thứ tốt đẹp tới trước mặt Kinh Từ, cũng muốn lớn tiếng thông báo với toàn thiên hạ rằng bọn họ ở bên nhau rồi.
Đào Minh Chước mấy ngày nay đều như đang bước bên mây, tâm trạng khoan khoái ấy được phản ánh gián tiếp tại hiệu suất làm việc của cậu.
Trong giờ làm việc, Dương Khả Ninh ngồi bên cạnh Đào Minh Chước vốn đang yên tâm làm biếng, sau khi quay sang liếc nhìn tiến độ của Đào Minh Chước thì lập tức ré lên, cướp lấy bút của cậu: "Đừng chạy đua nữa, đừng chạy đua nữa. Vẽ chậm chút đi, tôi cầu xin ông đấy Đào Minh Chước!"
Tâm trạng Đào Minh Chước vốn đang vui vẻ, thêm vào đó tiến độ công việc đã gần như hoàn thành, lười cướp lại bút, chỉ nhàn nhã cầm ly nước lên uống một ngụm: "Được, vừa đúng lúc tôi nghỉ ngơi một chút, bà cố lên."
Dương Khả Ninh cắm cúi vẽ vài nét, thở dài não nuột: "Nếu thầy Tiểu Đào rảnh rỗi thì có thể làm phiền thầy hôm nay xuống ngó thử căng tin có món gì được không?"
Đào Minh Chước: "… Tôi làm việc thì bà kêu tôi chạy đua, tôi nghỉ ngơi bà lại kêu tôi rảnh rỗi. Sao bà khó hầu thế?"
"Đâu có đâu. Tôi tin cũng không khó để ông nhìn ra, tiến độ trước mắt của tôi là như này." Dương Khả Ninh chỉ vào layer vẽ sạch bong sáng bóng trên màn hình của mình: "Nếu đồ căng tin không ngon thì để tôi gọi đồ ăn giao tới luôn. Tôi sẽ mời thầy mà, được không thầy Tiểu Đào. Nhờ thầy Tiểu Đào vất vả làm chân chạy giúp tôi một tẹo."
Đào Minh Chước bình thản trả lời bằng giọng điệu y hệt: "Xin lỗi, cô Tiểu Dương, thầy Tiểu Đào cũng lực bất tòng tâm thôi. Vì hôm nay thầy Tiểu Đào sẽ đi ăn trưa cùng người khác, cô Tiểu Dương ạ."
Lúc Đào Minh Chước nói ra bốn chữ "lực bất tòng tâm", Dương Khả Ninh vốn còn chuẩn bị tiếp tục tấn công, thế nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau của cậu thì cô sửng sốt: "Ăn trưa cùng người khác?"
Đào Minh Chước đóng nắp bình nước lại, làm bộ làm tịch hắng giọng.
Dương Khả Ninh lập tức có phản ứng. Cô ghé lại gần Đào Minh Chước, sốt ruột thì thầm hỏi thăm: "Sếp Kinh? Có phải lại là sếp Kinh không? Hai người —"
Đào Minh Chước chờ cô hỏi câu này nãy giờ, nghe thấy thì lập tức ho khan một tiếng, một lúc sau thừa nhận: "Ừ."
Cậu thoáng ngừng lại một chốc đầy tế nhị, sau đó bổ sung: "Bọn tôi bên nhau rồi."
Đúng như Đào Minh Chước dự đoán, Dương Khả Ninh kinh ngạc tới nỗi mặt biến sắc.
"Không phải chứ." Cô hoang mang hỏi: "Hai người vậy mà giờ mới ở bên nhau sao?"
Đào Minh Chước cũng ngớ người: "Cái gì mà "giờ mới ở bên nhau"?"
Nét mặt Dương Khả Ninh vừa ngờ vực vừa ngỡ ngàng: "Bọn tôi tưởng hai người bên nhau từ lâu rồi cơ. Chuyện trước đây ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau tôi không cần nói thêm nữa nhé. Chúng ta đi quẩy, ông gọi một tiếng là có thể gọi sếp Kinh tới. Hơn nữa đợt trước Tiểu Vưu bên nhóm Dựng hình đồ họa có kể, ngày nào vào giờ tan tầm, cô ấy đứng chờ xe buýt cũng thấy hai người lên cùng một chiếc xe…"
"Đúng chuẩn vợ chồng già. Hai người sớm đã sống chung rồi, không phải sao?" Cô hỏi.
Đào Minh Chước: "…"
Cậu hoàn toàn không dám nghĩ kỹ xem "bọn tôi" trong lời Dương Khả Ninh rốt cuộc gồm bao nhiêu người trong công ty.
Đào Minh Chước thở hắt: "Đúng là sống chung nhưng khi ấy vẫn chưa bên nhau. Bà quên à, hồi fes anime Kinh Từ bị đập đầu, tôi tới nhà anh ấy là để chăm sóc anh ấy…"
Dương Khả Ninh sốc tận óc: "Á, nói vậy hóa ra trước fes anime, hai người vẫn chưa có quan hệ gì sao?"
Cả hai đều chìm trong yên lặng.
Một lúc sau, Đào Minh Chước đột nhiên để ý thấy điểm gì đó sai sai: "Chờ chút, Dương Khả Ninh. Bà nói thật với tôi đi. Lần fes anime đó, có phải nhà Hứa Dịch vốn không có việc bận gì đúng không? Sẽ không phải do con nhóc nhà bà…"
Dương Khả Ninh lập tức "xoẹt" cái đứng bật dậy, vừa nhìn ngang ngó dọc vừa đi ra khỏi phòng làm việc: "Ôi vẽ mệt rồi, nghỉ ngơi chút thôi, đi coi trưa nay có món gì nào…"Trên đường đi thang máy lên văn phòng của Kinh Từ, Đào Minh Chước vẫn chưa hết bàng hoàng vì mấy câu nói trước đó của Dương Khả Ninh, mất một lúc lâu vẫn không sao bình thường nổi.
Đến khi tỉnh táo lại, Đào Minh Chước phát hiện mình đã đứng trước cửa phòng làm việc của Kinh Từ.
Cửa phòng làm việc khép hờ, Đào Minh Chước nhìn chằm chằm tay nắm cửa một lúc, không hiểu sao lại nhớ về hôm đầu Kinh Từ mời cậu ăn trưa cùng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!