Chương 32: Ngoan

Kinh Từ không nói năng gì một lúc rất lâu.

Đào Minh Chước không rõ hai người họ đã đứng mặt đối mặt như vậy bao lâu, chỉ cảm thấy mỗi giây chờ đợi đều như kéo dài vô tận, đằng đẵng và dày vò.

Đồng thời, cậu cũng chậm chạp nhớ lại những việc mình đã làm.

Vừa rồi khi trông thấy Kinh Từ đi về phía cửa, Đào Minh Chước bỗng chợt có dự cảm, nếu để Kinh Từ bước ra khỏi cánh cửa này mà bản thân không nói gì, thì hiểu lầm vốn không tồn tại kia sẽ như được cậu âm thầm xác nhận, rất nhiều thứ giữa hai người sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Vì nôn nóng nên nói năng lộn xộn, thêm vào đó cậu cảm thấy như thể có nói gì thì Kinh Từ cũng không nghe lọt tai, Đào Minh Chước bèn quyết định liều mình hôn trước rồi nói tiếp.

Về những lời nói trong cơn hoảng loạn sau nụ hôn kia, Đào Minh Chước hiện tại chẳng dám nhớ lại. Cậu thuộc tuýp người dễ bốc đồng nhưng cũng nhanh rén.

Cậu hoàn toàn không hiểu nổi vì sao bản thân lại có thể thốt ra những lời vừa kỳ quặc lại vừa hết sức bỏng miệng như "Môi anh rất mềm" và "Tôi thật ra rất vui".

Khi đỉnh đầu Đào Minh Chước sắp sửa bốc khói, cậu nghe thấy Kinh Từ nói với cậu: "Được."

Vì hai người im lặng một lúc rất lâu nên ban đầu Đào Minh Chước chưa kịp phản ứng. Cậu ngẩn người nhìn Kinh Từ, chưa ý thức được từ đó có nghĩa gì.

Kinh Từ sở hữu một giọng nói dịu dàng, trong trẻo và mát rượi như nước tuyết sau khi tan chảy. Anh nói rất dứt khoát nên Đào Minh Chước nghe rõ rành rành.

A, Đào Minh Chước ngơ ngác nghĩ, Kinh Từ vừa nói "Được" với mình.

Sự yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa dồn dập, Lương Kinh Kinh đột ngột đẩy cửa bước vào. Cô trông có vẻ khó xử, làm dấu tay xin lỗi với Kinh Từ rồi chỉ vào điện thoại của mình, nói rất nhanh: "Sếp Kinh, bên nước U muốn bàn bạc thêm về chi tiết trong hợp đồng. Sếp thấy hiện tại có tiện không ạ?"

Lương Kinh Kinh mải đàm phán với người ở đầu bên kia điện thoại nên không để ý tới bầu không khí khó tả trong phòng làm việc, cũng như hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người trong phòng.

Đào Minh Chước như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội buông tay Kinh Từ ra.

Kinh Từ hơi cau mày, ngước lên nhìn cậu, dường như còn điều muốn nói, thế nhưng Đào Minh Chước lại như thể đã đưa ra quyết định. Cậu mím môi, nói với Kinh Từ: "Anh lo việc trước đi."

Đào Minh Chước nhìn chằm chằm mặt Kinh Từ một lúc, giống như đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi: "Tối nay tôi… có lẽ sẽ về trễ một chút." Cậu lùi ra sau một bước, nhỏ giọng nói với Kinh Từ: "Vậy nên anh không cần chờ cơm tôi đâu."

Kinh Từ ngẩn người: "… Sao cơ?"

Nhưng Đào Minh Chước không nói gì tiếp, chỉ gật đầu với Kinh Từ rồi xoay người, sải bước ra ngoài.

Mãi sau khi lái xe tới tiệm làm móng của Đào Tuyết, Đào Minh Chước mới chậm chạp nhận ra hành động lúc chiều của mình thật chẳng khác gì một tên nhát cáy tỏ tình xong thì quá đỗi sợ hãi, tự dọa bản thân rồi quay người bỏ chạy. Chẳng qua, hiện tại Đào Minh Chước không kịp suy nghĩ điều gì khác nữa, cậu chỉ muốn lập tức tặng bức tranh kia cho Kinh Từ.

Tiệm làm móng và nhà của Kinh Từ nằm ở hai khu cách nhau rất xa, thêm vào đó đường xá trong khung giờ cao điểm tối còn tắc, vậy nên khi Đào Minh Chước mang tranh về tới nhà Kinh Từ thì đã tầm tám giờ tối.

Sau khi mở cửa, Đào Minh Chước phát hiện phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ trong bếp.

Kinh Từ đứng trong bếp, hơi cúi đầu, tay dường như đang bận rộn làm gì đấy. Góc nghiêng của anh trông thật điềm tĩnh và đẹp đẽ, tựa như một bức tranh sơn dầu với những nét cọ thanh thoát cùng nhiều tông màu với độ bão hòa thấp.

Vì ánh đèn mù mịt, nửa bên mặt của Kinh Từ bị bóng đen che phủ, Đào Minh Chước không thấy rõ nét mặt của anh,

Thế nhưng, giây phút nghe thấy có tiếng động từ chỗ cửa ra vào, Kinh Từ gần như ngay lập tức ngẩng lên, quay sang nhìn Đào Minh Chước đang đứng trước cửa.

Ánh mắt hai người giao nhau trong im lặng. Dù không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng tại khoảnh khắc ấy, Đào Minh Chước cảm thấy có lẽ Kinh Từ đang chờ cậu.

Biểu cảm của Kinh Từ không thay đổi gì, nhưng Đào Minh Chước để ý thấy, giây phút trông thấy cậu, vai anh dường như đã khẽ thả lỏng, như thể đã thở phào một hơi nhẹ nhõm trong im lặng.

Đào Minh Chước ngập ngừng, ôm bức tranh, đi tới trước mặt Kinh Từ, hỏi: "Anh chưa ăn gì sao? Không phải đã bảo anh đừng chờ tôi sao?"

Kinh Từ im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Tôi không đói lắm."

Đào Minh Chước thoáng khựng lại, hỏi: "Trong nồi đang nấu gì vậy?"

Kinh Từ đáp: "Tôi luộc khoai lang lần trước chúng ta mua ở siêu thị, nếu còn không ăn thì sẽ hỏng mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!