Chương 31: Rất thích

Mặt Đào Minh Chước đỏ bừng.

Chẳng qua lần này, mặt cậu đỏ không phải vì xấu hổ hay ngượng ngùng, mà vì cảm xúc thảng thốt cùng ngỡ ngàng. Cậu hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, vì người trước mặt cậu lúc này rõ ràng tối qua còn chủ động hôn môi cậu một cách thân mật là thế trước ánh nến.

Đào Minh Chước cảm thấy máu chảy trong người như đột ngột tụt nhiệt độ. Cậu ngơ ngác nhìn vào mắt Kinh Từ, lời thốt khỏi miệng cũng trở nên trước sau không ăn khớp: "Nhưng, nhưng tối qua anh còn hôn tôi mà. Sao, sao anh có thể…"

Thật ra việc "anh hôn tôi" cùng việc "chuyển đi" mà Kinh Từ vừa nói là hai việc chẳng hề liên quan tới nhau. Song, Đào Minh Chước đang ruột gan rối bời nên cậu không nhận ra rằng lời nói cùa mình đã sớm không còn mang tính logic.

Ánh mắt của Kinh Từ không chút thay đổi. Anh nhìn thẳng vào mắt Đào Minh Chước, một lúc sau khẽ "À" một tiếng rồi bảo: "Nhưng lúc đó, khi tôi hỏi cậu có bằng lòng thỏa mãn điều ước sinh nhật của tôi hay không, câu trả lời của cậu là được."

Kinh Từ quan sát biểu cảm trên mặt Đào Minh Chước, im lặng một chốc rồi hỏi: "Cậu hối hận rồi sao?"

Đào Minh Chước chớp mắt trong hoang mang. Mục đích nói những lời vừa rồi của cậu chỉ là để nhắc Kinh Từ việc hôm qua hai người đã hôn môi, thế nhưng Kinh Từ dường như lại cho rằng cậu nhắc tới nụ hôn ấy vì bản thân đã hối hận việc bằng lòng thỏa mãn điều ước sinh nhật đó của anh.

Kinh Từ cứ thế hiểu sai hoàn toàn ý cậu.

Đào Minh Chước hé miệng, sốt ruột muốn nói gì đó. Song, ngay sau đó, Kinh Từ lại để lộ biểu cảm như đã hiểu, nói với giọng có phần áy náy: "Xin lỗi, cách cư xử tối qua của tôi… đúng là không được thỏa đáng."

"Nếu trong lòng cậu không thoải mái thì chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả." Đào Minh Chước nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Tôi cam đoan với cậu, về sau sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện xảy ra tối qua nữa."

Lời của Kinh Từ nghe vô cùng ân cần và chu đáo. Thế nhưng anh vừa dứt lời, tóc Đào Minh Chước đã muốn dựng ngược: "Không phải. Tôi không hề có ý như vậy…"

Kinh Từ không nói gì thêm. Anh nhìn Đào Minh Chước, kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp nửa câu phía sau.

Thế nhưng những gì Kinh Từ vừa nói lúc nãy thực sự đã gây ra cú sốc cực lớn đối với Đào Minh Chước, năng lực diễn đạt của cậu đột ngột đình công. Cậu chỉ biết nhìn Kinh Từ, lẩm bẩm: "… Không phải."

Kinh Từ nhìn gương mặt bối rối của cậu thanh niên, một lần nữa thầm thở dài trong lòng. Anh biết mình vẫn cần tạo thêm một cú hích cho cậu.

"Không sao." Giọng Kinh Từ rất nhẹ. Anh rủ mi, mỉm cười rồi bảo: "Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu ý cậu rồi."

Đào Minh Chước hiện tại hệt như bị ai đó giội nước lạnh lên đầu. Cậu đờ đẫn, hoàn toàn không lường trước được mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

Không, mình rõ ràng chưa nói gì mà. Cậu hoang mang nghĩ. Rốt cuộc Kinh Từ đã hiểu gì chứ?

Có khi nào Kinh Từ cho rằng… cho rằng mình không thích nụ hôn tối qua không? Cho rằng mình hối hận vì đã bằng lòng thỏa mãn điều ước sinh nhật của anh ấy? Đào Minh Chước bối rối nghĩ. Có phải vì anh ấy luôn là người chủ động, mà mình lại mãi chẳng cho anh ấy một đáp án rõ ràng –

Vậy nên có khi nào Kinh Từ cảm thấy… mình không hề thích anh ấy không?

Kinh Từ im lặng quan sát biểu cảm của Đào Minh Chước, anh nhận thấy độ lửa lúc này hẳn đang được kiểm soát ở mức vừa chuẩn. Anh bèn đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy rồi đi tới cửa phòng làm việc, dịu dàng nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xuống tầng trước đây."

Thật ra trong mắt Kinh Từ, tính cách trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo này của Đào Minh Chước rất thú vị. Chẳng qua, đồng thời Kinh Từ cũng nhận ra, ngày thường khi hai người ở bên cạnh nhau, gần như anh luôn là người chủ động. Đúng là Đào Minh Chước cũng có những phản ứng như trong dự liệu của anh, cậu sẽ đỏ mặt, sẽ lắp ba lắp bắp vì xấu hổ, nhưng dường như cũng chỉ dừng lại ở đó.

Đặc biệt tối qua, anh đã gần như chọc thủng hoàn toàn giấy dán cửa sổ, thế nhưng hiện tại khi đối mặt với anh, Đào Minh Chước vẫn nghĩ một đằng, nói một nẻo, không chịu thổ lộ cảm xúc thực, chỉ biết nói mấy lời bóng gió như "Anh hôn tôi mà".

(chọc thủng giấy dán cửa sổ: hình ảnh ẩn dụ mang ý nghĩa phá vỡ lớp ngăn cách mong manh giữa hai bên, thường là trong mối quan hệ tình cảm, cảm xúc, hoặc sự thật chưa nói ra)

Kinh Từ cảm thấy bản thân không thể tiếp tục đơn phương dẫn dắt như này. Anh cũng muốn có được câu trả lời từ phía Đào Minh Chước, muốn thấy tấm lòng chân thật nhất của Đào Minh Chước.

Thật lòng mà nói, khi nhắc đến việc Đào Minh Chước chuyển khỏi nhà mình, trong lòng Kinh Từ cũng không hoàn toàn dám chắc điều gì. Qua vài lần thăm dò trước đó, anh biết chắc hẳn tình cảm giữa hai người là hai chiều, thế nhưng Kinh Từ không rõ Đào Minh Chước rốt cuộc đã rung động với anh tới mức nào.

Anh không biết liệu có phải bản thân đã đặt cược quá lớn hay không.

Vậy nên, khoảnh khắc cổ tay anh bị kéo giật lại, trái tim đang treo lơ lửng của Kinh Từ cuối cùng cũng đã được đáp đất. Anh biết mình đã cược thắng.

Kinh Từ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh quay đầu lại, cứ nghĩ Đào Minh Chước sẽ nói gì đó.

Thế nhưng anh hoàn toàn không ngờ được, giây phút anh quay người lại, Đào Minh Chước đột ngột giáp mặt lại gần, cứ thế vụng về hôn anh.

Kinh Từ ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Cậu –"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!