Chương 29: Kem bơ

Đào Minh Chước rơi vào trạng thái não bộ đứng máy.

Đầu tiên cậu nhìn lại về phía bó hoa, sau đó nhìn sang hộp bánh kem, đầu óc rõ ràng đã rối tung, nhưng vẫn phản bác theo bản năng: "Tôi, Tôi đâu có không vui…"

"Vậy, hôm nay là sinh nhật anh." Đào Minh Chước ngừng lại một chốc, khó khăn mới nói tiếp được: "Chiếc bánh kem này thật ra là bánh sinh nhật, hơn nữa còn là do anh trai anh gửi tặng anh…"

Kinh Từ đáp: "Phải."

Đào Minh Chước: "… Anh trai ruột?"

Kinh Từ: "Anh ruột, cùng mẹ khác cha."

Tuy Đào Minh Chước chưa từng nghe Kinh Từ nhắc tới việc anh có anh trai, nhưng khi ngẫm kỹ lại, cậu nhớ ra trước đây khi trò chuyện với Lý Lam ở phòng vẽ, mỗi lần nhắc tới Kinh Từ, Lý Lam đều nói "con trai út của chị".

Điều đó chứng tỏ, Lý Lam hẳn phải có một người con trai lớn mới đúng.

Đào Minh Chước âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi ngay sau đó cậu ý thức được vấn đề, quay sang nhìn mặt Kinh Từ, một lần nữa rơi vào trạng thái hoang mang.

"Tức là, hôm nay anh mời tôi đi ăn.." Cậu hít sâu: "… Là để chúc mừng sinh nhật anh sao?"

"Đúng rồi." Kinh Từ khẽ thở dài: "Nếu tôi báo sớm cho cậu biết, hẳn cậu sẽ chuẩn bị quà cho tôi nhỉ?"

Đào Minh Chước trả lời trong vô thức: "Chắc chắn rồi. Sinh nhật của anh sao tôi có thể không chuẩn bị quà được?"

Kinh Từ mỉm cười, nói: "Ý định ban đầu của tôi là mong cậu sẽ không tốn công tốn sức chuẩn bị quà cáp, vì mấy ngày nay cậu cũng đã chăm sóc cho tôi rất nhiều."

"Có điều, hiện tại xem ra dường như có chút chữa lợn lành thành lợn què rồi." Anh lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Như, như vậy sao." Cổ họng Đào Minh Chước như nghẹn lại. Cậu gục đầu: "Tôi còn tưởng…"

Nửa câu sau cậu chần chừ mãi chẳng nói được thành lời. Kinh Từ ngừng lại một lúc, hỏi với chút khó hiểu: "Tưởng gì cơ?"

Kinh Từ trông thấy mặt Đào Minh Chước đột ngột đỏ bừng, bộ dạng như thể đang xấu hổ tột độ.

Đào Minh Chước không trả lời câu hỏi của Kinh Từ, cậu bỗng luống cuống ôm lấy hộp bánh kem trên bàn nước rồi đi về phía phòng bếp: "Đi ăn bánh kem thôi, bụng… bụng tôi tự nhiên lại đói rồi."

Thật ra mới mấy phút trước, Đào Minh Chước còn vừa nói khỏi miệng rằng "Tôi không muốn ăn bánh kem", "Anh tự ăn mình đi", "Tôi no lắm rồi".

Đào Minh Chước biết Kinh Từ vẫn luôn nhìn mình.

Vỏn vẹn vài tiếng ngắn ngủi, tâm trạng của Đào Minh Chước có thể nói là "lên voi xuống chó". Giây phút trông thấy trên tấm thiếp gọi Kinh Từ là "Tiểu Từ", Đào Minh Chước gần như ngay lập tức nhận ra, người viết tấm thiệp này hẳn là người đàn ông đã ở cùng phòng với Kinh Từ khi anh gọi điện cho cậu trong đợt đi công tác.

Khi ấy tim Đào Minh Chước thoáng chùng xuống.

Câu "nhớ đừng cho Ông Thái Y ăn" trên tấm thiệp càng khiến trong lòng Đào Minh Chước cảm thấy chua chát. Bởi vì trước đó, cậu vẫn luôn cho rằng mối liên kết giữa mình và Ôn Thái Y là đặc biệt. Vì sao người kia không những biết tới sự tồn tại của Ôn Thái Y, hơn nữa còn dặn dò với giọng điệu thân quen đến vậy?

Hoặc có thể nói, Đào Minh Chước vẫn luôn cho rằng bản thân là người đặc biệt nhất trong cuộc sống của Kinh Từ.

Hóa ra là anh trai.

Ban đầu Đào Minh Chước cảm thấy trái tim mình đã như có thể đáp đất, nhưng rồi ngẩn người nhìn chằm chằm hộp bánh kem một lúc, cậu chợt có cảm giác trống rỗng và chán nản.

Hóa ra… Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Kinh Từ.

Vài dòng chữ trên tấm thiệp nho nhỏ đã khiến Đào Minh Chước gần như mơ hồ nhìn rõ trái tim mình, thế nhưng Kinh Từ… hóa ra không có ý định tỏ tình với cậu.

Đào Minh Chước hít sâu một hơi. Cậu nhận ra Kinh Từ vẫn đang quan sát mình nên lập tức làm bộ bận rộn.

Đầu tiên cậu chậm rãi lấy bánh kem ra khỏi hộp, sau đó xé gói đựng nến kèm theo, cắm xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chiếc nến vào chính giữa chiếc bánh. Đào Minh Chước chà tay vào nhau, ngẩng lên hỏi Kinh Từ: "Có bật lửa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!