Kinh Từ tới nhà hàng sớm hơn Đào Minh Chước.
Hôm nay là ngày trong tuần, cộng thêm việc nhà hàng này luôn áp dụng chế độ đặt chỗ trước, theo lý mà nói khách hàng lui tới dùng bữa sẽ không quá đông. Thế nhưng, sau khi vào cửa, Kinh Từ phát hiện khách hàng bên trong lại đông hơn anh dự đoán khá nhiều.
Vừa ngồi vào chỗ theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Kinh Từ bỗng nhận được tin nhắn của Lý Vũ Phách.
Lý Vũ Phách: [ Không gửi tặng em gì đấy thì anh cứ không yên lòng, vậy nên anh đặt cho em bó hoa, vẫn như trước đây thôi. ]
Lý Vũ Phác: [ À đúng rồi, chị dâu em nhắc mới nhớ, anh còn đặt một chiếc bánh kem ngọt ngào để em với người ấy của em có thể chia sẻ cùng nhau. ]
Sau cùng y bổ sung một câu: [ Trên thiệp quên viết câu quan trọng nhất. Sinh nhật vui vẻ nhé, Tiểu Từ. ]
Kinh Từ biết Lý Vũ Phách là kiểu người không tiêu hoang một chút thì trong lòng sẽ bứt rứt. Anh cũng chẳng có thời gian để sửa lại hai chữ "người ấy" trong tin nhắn, sau cùng chỉ đành bất đắc dĩ trả lời: [ Cảm ơn anh. ]
Kinh Từ mỉm cười lắc đầu. Anh đặt điện thoại xuống, uống một ngụm nước, đang chuẩn bị nhắn tin hỏi thăm Đào Minh Chước đi tới đâu rồi thì chợt nhận ra đồ trang trí trên bàn có gì đó không đúng.
Không chỉ sử dụng hoa hồng làm hoa trang trí, trên khăn trải bàn còn thêu một số câu tiếng Anh ngắn đầy ý mập mờ, ngay cả chân đế đặt nến cũng có hình trái tim.
Kinh Từ chần chừ một lát, sau cùng vẫn gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi xem rốt cuộc có sự kiện gì.
Nhân viên phục vụ giải thích: "Vì mai là 520 ạ. Phần lớn chỗ ngồi của ngày hôm ấy đều đã được đặt trước nên có không ít cặp tình nhân lựa chọn tới dùng bữa vào tối nay."
"Đối với tất cả các bàn đôi, nhà hàng chúng tôi đều thay sang bộ dụng cụ bàn ăn như này trước ngày chính thức, coi như một cách để hâm nóng không khí." Cô gái kia quan sát sắc mặt của Kinh Từ, nói: "Đương nhiên, nếu quý khách có nhu cầu, chúng tôi có thể đổi lại về đồ trang trí thông thường cho quý khách."
Kinh Từ hơi ngớ người, đáp: "Không sao, tạm thời cứ để vậy đi."
Anh cụp mắt, nhìn dòng chữ "I was enchanted to meet you" trên khăn trải bàn, sau đó mỉm cười lắc đầu.
Mấy năm trước, Kinh Từ sinh sống ở nước ngoài nên những ngày lễ dành cho cặp tinh nhân mà anh biết chỉ có Valentine trắng và Thất Tịch. Anh không ngờ rằng, hóa ra chỉ cần cách phát âm gần giống trong tiếng Trung cũng có thể biến một ngày nào đó thành dịp để kỷ niệm tình yêu.
Trong lúc đang chìm trong suy nghĩ, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước xuất hiện ở cửa nhà hàng.
Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Đào Minh Chước đầu tiên nhìn về phía vị trí ngồi của Kinh Từ, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ, cất bước đi tới chỗ Kinh Từ.
Hôm nay Đào Minh Chước mặc một chiếc áo sơ
-mi sẫm màu. Cậu vốn dáng cao chân dài, chỉ cần mặc đồ có chút trang trọng giống như lúc này đây là sẽ lập tức toát lên vẻ rắn rỏi và điển trai vô cùng, khiến không ít những cô gái trẻ không kiềm được mà lén liếc nhìn cậu.
Kinh Từ mỉm cười với Đào Minh Chước: "Chào buổi tối."
Đào Minh Chước gật đầu có chút cứng nhắc, ngồi vào vị trí đối diện Kinh Từ, một lúc sau mới lên tiếng: "Chào buổi tối."
Kinh Từ đưa thực đơn cho cậu, dịu dàng nói: "Set menu của nhà hàng này khá kinh điển. Nếu cậu muốn chọn lẻ món nào khác thì chúng ta cũng có thể bổ sung bất cứ lúc nào."
Anh trông thấy Đào Minh Chước lơ đễnh lật giở qua loa thực đơn. Một lúc sau, cậu gấp thực đơn lại, bảo: "Vậy chọn set menu anh vừa nói là được rồi."
Kinh Từ đáp: "Được."
Các món Pháp khá cầu kỳ, được phục vụ lần lượt theo thứ tự từ món khai vị, súp, món chính rồi đến tráng miệng. Nhân viên phục vụ ở từng bàn cũng rất tận tâm, gần như khách vừa dùng xong món trước là ngay lập tức cho lên món tiếp theo, đồng thời nhiệt tình giới thiệu nguyên liệu cũng như cách đầu bếp chế biến của từng món.
Đào Minh Chước từ đầu tới cuối luôn cắm cúi ăn, thành ra suốt cả bữa, hai người gần như chẳng có khoảng thời gian trò chuyện nào.
Món tráng miệng sau bữa ăn là một phần mousse rất nhỏ, đường kính tổng chưa đến năm centimet, được đặt trong một chiếc thìa thủy tinh bé xíu. Kinh Từ nhìn Đào Minh Chước chậm chạp cầm chiếc thìa lên, ngắm nghía một lát rồi dứt khoát cho tất cả vào miệng.
Món Pháp có khẩu phần ăn rất nhỏ. Theo hiểu biết của Kinh Từ về sức ăn của Đào Minh Chước, ước lượng một cách thận trọng thì hiện tại chắc cậu mới chỉ ăn no được khoảng bảy phần. Đúng lúc Kinh Từ cũng định đặt một chiếc bánh sinh nhật để ăn, anh bèn gọi nhân viên tới, hỏi: "Tôi làm phiền chút, cho hỏi nhà hàng mình có những loại bánh kem nào?"
Khi Kinh Từ thốt ra hai chữ bánh kem, anh cảm thấy cơ thể Đào Minh Chước dường như hơi cứng lại nhưng không quá rõ ràng.
Nhân viên phục vụ chưa kịp trả lời, Đào Minh Chước đã chợt ngẩng lên, nói một câu có phần đột ngột: "Tôi thấy tôi no rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!