*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nguyên văn lời dặn dò của bác sĩ là phải tĩnh dưỡng mười ngày nhưng sau hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, Kinh Từ nhận ra làm việc ở nhà thật sự hiệu quả không cao. Vậy nên dù cho Đào Minh Chước khi ấy đã thể hiện rõ sự không tán thành, đến thứ Hai, Kinh Từ vẫn tới công ty một chuyến.
Có điều, không biết có phải ảo giác của anh không, Kinh Từ luôn cảm thấy Đào Minh Chước hai ngày nay cứ có chút tâm hồn treo ngược cành cây.
Mỗi lần Kinh Từ ngẫu nhiên ngước lên nhìn Đào Minh Chước đều thấy cậu đang lén lút nhìn mình. Nét mặt Đào Minh Chước thoáng chút ngập ngừng như muốn nói gì đó, đến khi ánh mắt giao nhau lại chuyển tầm mắt, vờ như không có chuyện gì, toàn thân toát lên vẻ thấp thỏm, bất an.
Có những lúc Kinh Từ phát hiện cậu ngồi ngẩn người một mình trong phòng khách, đầu cúi gằm, chẳng thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Tình trạng này khiến Kinh Từ cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không biết nên mở lời hỏi thăm như nào.
Vào bữa tối hôm thứ Hai, Đào Minh Chước vẫn trong trạng thái thả hồn trôi xa. Kinh Từ phát hiện suốt bữa ăn cậu chỉ động vào đĩa cải thìa ngay trước mặt mình.
Sau khi ăn hết rau cải thìa, Kinh Từ trơ mắt nhìn Đào Minh Chước tiếp tục gắp nguyên liệu trang trí ở đáy đĩa, chậm rãi bỏ vào miệng.
Sau khi nhai mấy cái, mắt Đào Minh Chước dần co quắp lại.
Kinh Từ vội rót nước cho cậu: "Những món khác không ngon sao? Có muốn gọi đồ ăn giao tới không?"
Đào Minh Chước ngẩng lên nhìn anh rồi lại luống cuống chuyển dời tầm mắt: "Không, không phải."
Tay cậu hơi khựng lại, vội vàng gắp món khác vào bát mình, lí nhí nói với Kinh Từ: "Không sao. Tôi, tôi vẫn chưa no. Tôi ăn tiếp."
Kinh Từ nhìn cậu, lưỡng lự gật đầu.
Màn hình điện thoại bật sáng. Kinh Từ cúi xuống, thấy thư ký Lương Kinh Kinh gửi tin nhắn báo đã đặt bàn nhà hàng cho tối mai.
Kinh Từ thoáng liếc mắt về phía cậu thanh niên đang ra sức và cơm vào miệng rồi cúi đầu, nhắn tin trả lời: [ Được rồi ].
Ngày mai thật ra là sinh nhật của Kinh Từ.
Trên thực tế, đã rất nhiều năm rồi Kinh Từ không tổ chức mừng sinh nhật cho bản thân.
Lý Vũ Phách là kiểu người thích tưng bừng và hoành tráng. Mấy năm trước y cứ muốn bay tới nước U để bày vẽ tổ chức party, tổ chức tiệc tùng cho Kinh Từ. Lần nào anh cũng phải từ chối trong bất lực.
Thứ nhất, anh cảm thấy không cần thiết phải phô trương lãng phí. Trong cộng đồng du học sinh chẳng thiếu người tổ chức tiệc tùng hàng ngày, song ngoài mặt thì rôm rả là thế, thực tế lại chẳng mấy người thật lòng tới chúc mừng sinh nhật. Thứ hai, bố Kinh Từ qua đời vào tháng Năm. Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng mỗi năm khi tới dịp này, anh đều không có tâm trạng tổ chức ăn mừng cho bản thân.
Những năm sống ở nước ngoài, mỗi lần tới ngày sinh nhật, Lý Lam sẽ gọi điện nói chuyện với anh thật lâu, Lý Vũ Phách thì gửi hoa và quà cho Kinh Từ.
Hôm đó, ở phòng khách, khi Đào Minh Chước đang chìm trong giấc ngủ trên đùi Kinh Từ, Lý Vũ Phách đã nhắn tin cho anh.
Lý Vũ Phách: [ Tiểu Từ, nếu năm nay đã về nước, hay anh tổ chức buổi tiệc nho nhỏ cho sinh nhật lần này của em nhé? ]
Một lúc sau, y bổ sung: [ Anh với chị dâu em đi chơi cũng tương đối rồi. Vừa đúng dịp có thể bay về một chuyến, tiện mang chút rượu ngon cho em. ]
Kinh Từ trả lời rất nhanh: [ Không cần đâu. ]
Lý Vũ Phách dường như cũng đoán được anh sẽ trả lời như vậy: [ Em cũng thật là, ở đâu ra cái kiểu sinh nhật năm nào cũng một mình chứ? ]
Kinh Từ chưa kịp trả lời, cậu thanh nhiên đang gối đầu trên đùi anh chợt nhúc nhích, miệng nói gì đó không rõ. Kinh Từ nghe mãi vẫn chẳng nghe ra được cậu đang nói gì, chỉ nghe thấy lúc sau cậu khẽ chẹp miệng rồi lại yên lặng.
Kinh Từ: "…"
Không biết vì sao, ngắm nhìn nửa bên mặt của Đào Minh Chước, Kinh Từ bỗng cảm thấy, nếu có thể có Đào Minh Chước bầu bạn thì anh thật ra cũng có chút muốn tổ chức ăn mừng sinh nhật lần này.
Kinh Từ hơi khựng lại một chút rồi cầm điện thoại, nhắn tin trả lời Lý Vũ Phách: [ Không đâu, năm nay có người rồi. ]
Một lúc lâu sau, Lý Vũ Phách mới chậm chạp hiểu ý của Kinh Từ: [ Ái chà, ái chà, có gì mới hả? Từ bao giờ thế? ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!