Chương 26: Tỏ tình

Tối đó, Đào Minh Chước nấu một nồi canh thịt viên bắp cải thật lớn.

Gia đình Đào Minh Chước mở một quán ăn nhỏ, bố mẹ cậu đều có biệt tài nấu nướng. Thế nhưng, cũng giống như cuốn sách Đào Minh Chước đang đọc, hai thứ gen và di truyền… thực sự chứa đầy những điều không chắc chắn.

Đào Tuyết từ bé đến lớn đã luôn thuộc nhóm có trình độ "phá bếp ổn định". Đào Minh Chước tuy không tệ như Đào Tuyết nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nấu được vài món ăn hàng ngày, thuộc nhóm có tay nghề rất phập phù.

Ví dụ như nồi canh thịt viên bắp cải Đào Minh Chước nấu, tỷ lệ thịt và rau có chút mất cân đối, tỷ lệ cơ bản là sáu viên thịt phối với một lá rau.

Hai chiếc bát một đen một trắng đặt cạnh bên nhau, mỗi chiếc đều đựng thịt viên chất cao như núi.

Hai tay Đào Minh Chước hoạt động đồng thời với hiệu suất cao, vừa nhét thịt viên vào miệng mình, vừa gắp thịt viên vào bát Kinh Từ: "Anh mau ăn đi. Người bệnh cần chăm bồi dưỡng cơ thể."

Kinh Từ: "… Được."

Kinh Từ vừa gắp một viên thịt vào miệng, còn chưa kịp nhai thì đã nghe thấy tiếng Đào Minh Chước hắng giọng, vừa làm bộ như không quá để tâm vừa hỏi: "Ngon không?"

Kinh Từ cắn miệng thịt viên, nhai trong thoáng chốc rồi đánh giá: "Rất ngon."

Đào Minh Chước nhìn anh, một lúc sau khẽ "Ừm" một tiếng, xem ra khá vui vẻ.

Cậu mím môi, nói với Kinh Từ: "Tôi nấu nhiều lắm đó."

Kinh Từ ban đầu còn chưa hiểu Đào Minh Chước nói vậy là có ý gì, về sau anh đã hiểu. Suốt bữa tối, cứ mỗi khi Kinh Từ ăn hết một viên thịt, định gắp món khác thì Đào Minh Chước sẽ giả bộ điềm tĩnh rồi lén lút thêm vào cho anh một viên nữa.

Vậy nên, dần dần, thịt viên trong bát của Kinh Từ có hiện tượng càng ăn càng nhiều.

Vì Đào Minh Chước không ngừng gắp đồ ăn cho anh, thêm vào đó cá nhân anh tối nay ăn cũng ngon miệng, nên Kinh Từ cứ vừa nhìn cậu ăn, bản thân cũng không kiềm chế được mà ăn rất nhiều. Tuy nhiên, sức ăn của Kinh Từ vẫn có hạn. Đến cuối bữa, anh vẫn buộc phải bỏ lại vài miếng thịt viên.

Kinh Từ thoáng liếc qua Đào Minh Chước đang đứng trong bếp vừa ngâm nga vừa cầm muôi xúc thêm cơm cho mình, cảm thấy nếu anh bỏ thừa thịt viên thì hẳn cậu sẽ đau lòng.

Thế là nhân lúc Đào Minh Chước chưa phát hiện, Kinh Từ lưỡng lự vài ba giây, sau cùng vẫn đút mấy miếng thịt viên còn lại cho Ôn Thái Y đã ở bên cạnh nhìn chòng chọc hồi lâu...

Sau bữa cơm, Đào Minh Chước và Kinh Từ ngồi ở sofa, ai làm việc người nấy. Đào Minh Chước dùng máy tính bảng sửa lại bản vẽ phác thảo, Kinh Từ thì mở laptop xử lý công việc.

Sửa xong bản phác thảo, Đào Minh Chước đọc sách một lúc với ý đồ củng cố thêm hình tượng người có văn hóa mà cậu mới dựng lên.

Năm phút sau, Đào Minh Chước đã không nhịn được ngáp một cái. Cơn ngáp vừa dứt, Đào Minh Chước lập tức mở to mắt đầy cảnh giác, phát hiện Kinh Từ ngồi phía đối diện không có biểu cảm gì khác thường, vẫn đang tập trung nhìn màn hình laptop. Lúc này Đào Minh Chước mới yên tâm, tiếp tục lật giở cuốn sách trong tay.

May trong sách vẫn có hình minh hoạ để xem. Song, nhìn chằm chằm hình ảnh chuỗi xoắn kép DNA[1] một lúc, từng vòng từng vòng xoắn tròn nối tiếp nhau, Đào Minh Chước cảm thấy càng buồn ngủ hơn.

Thế là, Đào Minh Chước bắt đầu thả hồn lang thang.

Đào Minh Chước tính nhẩm trong lòng. Mình sẽ ở nhà Kinh Từ tổng cộng mười ngày. Tuy tối qua đã ngủ lại một đêm, nhưng vì đến lúc tối nên chắc hôm nay mới tính là ngày chính thức đầu tiên.

Đúng rồi, mình chỉ cần ở đây mười ngày.

Cậu đờ người, không kìm được bắt đầu suy nghĩ lan man. Thế mà nay Kinh Từ lại mua cái bát đắt như thế, làm như thể… mình sẽ ở đây rất lâu vậy.

Trong lúc đang lơ đãng, Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ gập laptop lại, mỉm cười hỏi cậu: "Cậu muốn xem phim không?"

Đào Minh Chước ngẩn người một lúc rồi đáp: "Được."

Kinh Từ chọn một bộ phim trinh thám được đánh giá khá tốt.

Bộ phim bắt đầu, Kinh Từ đặt laptop lên bàn nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đào Minh Chước. Ban đầu không ai nói năng gì, chỉ tập trung vào nội dung bộ phim. Nhưng rồi, xem được một lúc, Đào Minh Chước chợt nhận ra, có lẽ không phải cuốn sách quá nhạt nhẽo mà cậu hôm nay thật sự đã khá mệt rồi.

Vì dù xem gì thì cậu cũng thấy buồn ngủ.

Hình ảnh khuôn mặt nữ chính bắt đầu không ngừng chập chờn trước mắt Đào Minh Chước. Cậu cố gắng mở to hai mắt, một lúc sau hít sâu một hơi rồi lén nhìn Kinh Từ bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!