Đêm đầu tiên ở lại nhà Kinh Từ, Đào Minh Chước ngủ không ngon giấc.
Hôm sau là thứ Bảy, tuy không phải đi làm nhưng Đào Minh Chước vẫn dậy từ khá sớm. Vừa vào phòng khách, cậu đã thấy Ôn Thái Y đang đẩy tô ăn sạch bóng đến mức có thể phản quang.
Ôn Thái Y nhác thấy Đào Minh Chước là lập tức quẫy đuôi, kêu "Áu Áu".
Ôn Thái Y khá nặng cân, Kinh Từ bình thường sẽ chú ý kiểm soát lượng thức ăn của nó. Thế nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng kêu đầy mê hoặc này của nó, Đào Minh Chước đều cảm thấy nó thật sự đang vô cùng đói bụng.
Trải qua khoảng thời gian chung sống trước đó, Ôn Thái Y đã quen thuộc với Đào Minh Chước. Nó dường như coi Đào Minh Chước là "một tên nhân loại ngốc nghếch chỉ cần làm nũng là có thể lấy được rất nhiều thức ăn từ chỗ cậu ta".
Cho Ôn Thái Y ăn xong, Đào Minh Chước ngồi ở sofa đọc sách – trông cũng rất ra gì – được một lúc thì Kinh Từ đi xuống.
Có lẽ vì ánh nắng bên ngoài quá chói chang, cũng có lẽ vì mới tỉnh giấc, mắt Kinh Từ hơi nheo, một lớp ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa sổ hắt lại bao phủ nửa bên mặt của anh.
Anh xoa đầu Ôn Thái Y, sau đó ngước lên, cười nhẹ với Đào Minh Chước: "Chào buổi sáng. Làm phiền cậu cho nó ăn giúp tôi rồi."
Thời gian Kinh Từ mới tới công ty, Dương Khả Ninh và nhóm chị em của cô từng dùng rất nhiều từ ngữ táo bạo để miêu tả ngoại hình của Kinh Từ. Kể cả bây giờ, Đào Minh Chước vẫn cảm thấy có vài từ… quá đi trước thời đại.
Cơ mà anh ấy… đẹp thật. Đào Minh Chước nghĩ.
Không chỉ đẹp ở ngoại hình bên ngoài, mà hơn thế nữa là sự dịu dàng và nhã nhặn hiếm có trong phong thái. Đó là một vẻ đẹp toát ra từ từng nụ cười, từng cái nhíu mày, khiến trái tim người khác trong vô thức cũng trở nên bình yên hơn.
Tuy ngoại hình của Kinh Từ không mang tính công kích, nhưng Đào Minh Chước lại luôn cảm thấy, có lúc anh có những hành động tưởng chừng như vô ý… nhưng lại khiến con người ta bồn chồn khó tả. Ví dụ như hôm qua lúc trong bếp, Kinh Từ chạm nhẹ lên mặt cậu chỉ như đang đùa, nhưng lại khiến cậu trằn trọc cả đêm, trong đầu không kiềm được cứ hồi tưởng về khoảnh khắc ấy.
Tuy trong suốt quá trình ở chung của hai người, Kinh Từ luôn là bên chủ động, nhưng Đào Minh Chước cũng không ngờ được anh lại mời cậu tới sống chung sớm như vậy.
Yết hầu của Đào Minh Chước khẽ chuyển động.
Ánh mắt cậu vẫn dán chặt trên quyển sách, làm bộ như đang say sưa đọc sách, đáp một câu như thể hờ hững: "Chào."
Thật ra Đào Minh Chước đã lục lọi rất lâu trong nhà mới tìm được một cuốn sách trông có vẻ tao nhã.
Khi ấy, cậu còn phải lục lại trí nhớ một hồi mới nhớ ra, đây hẳn là một trong những cuốn sách cậu đã mua đại trên mạng để dùng làm đồ trang trí đợt tu sửa nhà cửa cần đồ bày cho đẹp.
Đào Minh Chước chẳng hề nhận ra bản thân đã thay đổi, từ tìm trăm phương ngàn cách để khiến Kinh Từ ghét mình, hiện tại trong vô thức lại muốn thể hiện bản thân trước mặt Kinh Từ.
Đào Minh Chước cảm nhận được Kinh Từ di chuyển đến bên cạnh mình.
Kinh Từ đứng sau sofa, hơi cúi người, áp mặt tới bên cạnh Đào Minh Chước. Anh chăm chú đọc nội dung trong sách, một lúc sau khẽ cười rồi hỏi: "Cậu có hứng thú với di truyền học sao?"
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị kéo gần, cơ thể Đào Minh Chước lập tức đông cứng.
Cuốn sách này thật ra cậu cũng mới chỉ đọc được vài trang, thấy toàn là những thuật ngữ như "trứng thụ tinh" rồi "giao phối chọn lọc", thuộc loại tuy miễn cưỡng đọc được nhưng càng đọc càng buồn ngủ. Song, hiển nhiên Đào Minh Chước sẽ không nói vậy trước mặt Kinh Từ. Cậu hắng giọng, đáp: "Xem phần giới thiệu thấy khá thú vị, tôi muốn mở mang thêm kiến thức về các lĩnh vực khác…"
Kinh Từ lộ vẻ tán thưởng, gật gù: "Cuốn sách này phần đầu hơi thiên về phổ cập khoa học, có lẽ có chút khô khan nhưng đọc tới phía sau sẽ thú vị hơn."
Đào Minh Chước: "À, quả đúng là vậy…"
Kinh Từ đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có muốn cùng ra ngoài mua chút nguyên liệu thực phẩm không?"
Đào Minh Chước lúc này chỉ muốn lập tức vứt sách ra xa rồi đi ra ngoài, thế nhưng cậu thoáng khựng lại, cầm cuốn sách trầm ngâm trong phút chốc: "Nhưng không phải bác sĩ dặn hiện tại anh cần tĩnh dưỡng sao?"
Kinh Từ đáp: "Nhưng bác sĩ cũng dặn, trong thời gian tĩnh dưỡng cần giữ tâm trạng thoái mái."
"Ra ngoài đi dạo một chút cũng không phải vận động, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Anh mỉm cười hỏi.
Đào Minh Chước thoáng đắn đo: "Cũng được."
Hai người bèn cùng nhau đi tới siêu thị nhập khẩu gần nhà Kinh Từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!