Chương 24: Màu đỏ

Cùng với việc thai nhi trong bụng ngày một lớn dần, phần lớn công việc kinh doanh của tiệm làm móng đã được Đào Tuyết bàn giao cho người khác, còn bản thân cô thì tận hưởng những ngày tháng dưỡng thai nhàn nhã.

Quỹ đạo cuộc sống của cô vô cùng đơn giản, thi thoảng ghé tiệm ngó một cái, thời gian còn lại ở nhà một mình mày mò các món ăn khác nhau.

Đôi lúc vô tình nấu quá nhiều hay nấu quá tệ, Đào Tuyết không nỡ lãng phí, buổi tối sẽ mang một phần đồ ăn tới cho Đào Minh Chước. Dù sao cô trước giờ vẫn rất hiểu em trai mình, biết dù có là gì thì cậu cũng có thể ăn ngon lành.

Chẳng qua không rõ vì sao, khoảng thời gian này gần như tối nào Đào Minh Chước cũng báo mình bận, không hôm nào ở nhà, mỗi lần đều bảo cô bỏ đồ ăn vào tủ lạnh là được.

Đào Tuyết có chìa khóa dự phòng nhà Đào Minh Chước. Cô không hỏi thẳng nhưng một tối nọ, cô cố tình chọn đến muộn hơn bình thường, kết quả phát hiện em trai vẫn không ở nhà.

Thằng nhóc này… không phải đang lén lút yêu đương đấy chứ? Đào Tuyết đắn đo suy nghĩ.

Món sườn non chua ngọt của Đào Tuyết hôm nay nấu hơi quá lửa, sau cùng biến thành "than cháy chua ngọt". Cô ăn hai miếng, thật sự nuốt không nổi, bèn bê đĩa tới nhà Đào Minh Chước.

Vốn cô cũng chẳng hy vọng sẽ gặp được Đào Minh Chước, thế nhưng khi một tay bê đĩa, tay còn lại vừa mở cửa ra, cô lại trông thấy đèn đóm trong căn hộ sáng trưng.

Đào Tuyết sửng sốt, nói: "Ôi chao, khách quý nha."

Đào Minh Chước khẽ thở dài, nhận lấy chiếc đĩa trên tay cô rồi lại quay đi, tiếp tục công việc đang dang dở, chẳng hề có thời gian để tâm tới giọng điệu châm chọc của cô.

Đào Tuyết nhìn kỹ, phát hiện cậu đang thu dọn hành lý: "Sao vậy, phải đi công tác à? Công việc của em cũng yêu cầu đi công tác sao?"

Đào Minh Chước đáp: "Không phải. Có một… người đồng nghiệp khá thân bị ốm, em qua nhà chăm sóc người ta mấy hôm."

Đào Tuyết "À" một tiếng, cảm thấy rất hợp lý nên cũng không hỏi gì thêm, mở tủ lạnh nhét sườn vào. Sau khi đóng cửa tủ lạnh, cô chăm chú nhìn chiếc vali Đào Minh Chước đã thu dọn xong một lúc, đột nhiên nhận ra có điểm không bình thường.

Đào Tuyết nắm rõ thói quen sinh hoạt của Đào Minh Chước. Thằng nhóc to con này khí huyết tràn trề, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi, cậu vẫn luôn chỉ mặc áo phông loanh quanh khắp nhà. Thế nhưng lần này, Đào Minh Chước lại làm bộ làm tịch, xếp một bộ đồ ngủ vải cotton ở phía trên cùng của vali.

Đào Tuyết tinh mắt, nhấc từ trong khe vali ra một cuốn sách bìa cứng dày cộp: "Đây là gì vậy?"

Biểu cảm của Đào Minh Chước lập tức trở nên mất tự nhiên. Cậu ho khan một tiếng, lấy lại cuốn sách từ tay Đào Tuyết rồi ném vào vali: "Thỉnh thoảng đọc chút sách, nâng cao… nâng cao tri thức cho bản thân."

Đào Tuyết: "Em đùa chị đấy à?"

Đào Tuyết nhận ra mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như cô tưởng tượng. Cô nhìn chằm chằm vành tai phớt đỏ của Đào Minh Chước, đặt một câu hỏi sắc bén: "Đồng nghiệp của em là nam hay nữ?"

Đào Tuyết quá hiểu Đào Minh Chước. Từ bé đến lớn, mỗi lần được nữ giới tỏ tình, mặt Đào Minh Chước sẽ đỏ bừng gấp mấy lần so với cô gái tỏ tình. Sau đó, về tới nhà, cậu sẽ trằn trọc không sao ngủ được, hôm sau sẽ trịnh trọng nói với người ta rằng nhất định không được thích cậu, phải tập trung học tập, lần này cũng dọa con gái người ta chịu không nổi.

Đào Tuyết vừa nhìn bộ dạng thẹn thùng đến mức kỳ lạ này của cậu là biết ngay chắc chắn có liên quan tới vấn đề tình cảm.

Thế nhưng Đào Minh Chước lại trả lời: "Là nam."

Đào Tuyết: "Thật sao?"

Đào Minh Chước trông còn bối rối hơn nữa nhưng vẫn đáp: "Thật mà."

Cậu cúi xuống nhìn điện thoại rồi bảo: "Em đi trước nhé."

"Với cả chị này, về sau chị đừng chạy qua chạy lại một mình nữa nhé." Đào Minh Chước dặn: "Chị kêu anh rể chở chị qua đi. Em thấy anh ấy toàn kêu bản thân bận rộn, kết quả vào trang Khoảnh khắc thì thấy anh ấy đang đi uống rượu ở ngoài…"

Đào Tuyết đánh nhẹ lên vai cậu, nói: "Ôi dào, anh ấy phải đi xã giao mà. Em đừng bận tâm cho chị. Mau phắn đi, mau phắn đi."

Đào Minh Chước bất lực vẫy tay với cô.

Đào Tuyết cứ luôn cảm thấy vẫn có gì đó sai sai, bèn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc. Ban đầu cô tưởng Đào Minh Chước đặt xe qua web, nhưng rồi lại trông thấy cậu xách vali đi lên một chiếc ô tô đen sang trọng, thậm chí còn có tài xế mở cửa cho cậu.

Người tài xế kia trông quen quen. Đào Tuyết ngẩn người một lúc, liếc qua biển số xe, ngay sau đó lập tức trợn tròn mắt.

Cô lẩm bẩm: "Đó không phải… xe nhà chị Lý sao?"Đào Minh Chước cảm thấy bản thân giống như học sinh tiểu học mắc hội chứng háo hức trước khi đi du xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!